Chương 114

“Ahuhu… Ứ ứ ư ư…”
Diệp Thuần hoàn toàn kiệt lực xụi lơ, thân thể đỏ hồng nằm ngửa ra giường. Lỗ nhỏ co giật kịch liệt.
Cả thể xác lẫn linh hồn hoàn toàn bị bể dục giam cầm chìm chìm nổi nổi, trầm luân phân không rõ là đau đớn hay sướng khoái.
“Hừm… Vật nhỏ ngọt ngào, muốn nàng bao nhiêu cũng không thấy đủ mà Sờ sờ nộn huyệt của nàng một lúc thôi cũng làm ta sướng khoái tê người rồi này Hực hực…”
Hiên Viên Dực cúi đầu hôn lên xương mu múp míp thanh thuần, mấy ngón tay luyến tiếc rút ra. Chọc ngoáy thêm vài cái khiến nộn huyệt giật nẩy nẩy nẩy liên hồi mới cảm thấy vừa lòng rút đi.
“Á…… Aaaaaaa….. Ứ hự… Ô ô ô…. Ứ ứ hự…. Ahuhu…” Âm thanh nghẹn ngào đứt quãng thều thào nức nở như đang tố cáo du͙c vọng của hắn quá mức hung bạo.
“Tự giữ lấy hai đầu gối nào Thuần nhi Hướng huyệt khẩu kiều nộn của nàng lên, ta muốn từ bên trên cắm xuống ”
Hiên Viên Dực vòng đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng bắt ép tự ôm giữ lấy hai đầu gối, mở rộng hướng mật huyệt ngửa ra, nghênh đón đầu nấm khủng bố đang giày vò chà sát môi huyệt sưng đỏ biến dạng.
“Ứ… Ứm…. Ahuhu….” Cứu mạng Nàng không muốn bị thứ đáng sợ đó xỏ xuyên, nàng không muốn, ô ô ô.
Diệp Thuần ủy khuất vung vẩy đầu nhỏ, đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn về nơi tư mật đang bị cự căn thô nóng cường hãn nhét vào phần nấm đầu.
“Hưm… Thật non nớt… Mềm mịn lại ướt át Hực hực…. Thật sảng ” Hiên Viên Dực làm lơ âm thanh nức nở van xin của tiểu kiều thê, mạnh mẽ nhét trọn phần đầu nấm làm trướng căng cửa huyệt.
“Trướng Trướng quá Đau quá Ô ô ô… Vì sao chàng vẫn còn tiếp tục? Chúng ta kết hợp xong rồi mà? Xong mất lần rồi mà? Ô ô ô… Thiếp đau quá Dực ”
“Hưm… Thuần nhi Nàng nhìn xem nộn huyệt ướt đẫm trơn trượt thế này Sẽ không đau Chúng ta đang kết hợp thành một thể Nàng xem Đúng vậy phải thả lỏng mật huyệt Ta sẽ nhẹ nhàng cắm vào Nàng sẽ không đau Bình tĩnh hít thở sâu vào Thuần nhi ”
Hiên Viên Dực ôn nhu xoa nắn hai bên đùi non giúp nàng thả lỏng, cự căn chậm rãi chen chúc đâm sâu, chìm dần vào giữa hai chân nàng.
“Ứ…. Ứ….. Ứ…..” Diệp Thuần cắn chặt răng cố gắng mở rộng dũng đạo chật trất nuốt vào hung khí thô dài sắc bén như lưỡi dao cắt đôi nộn huyệt non nớt của nàng.
Nước mắt ủy khuất rơi lã chã không ngừng, hai chân càng thêm tự giác banh rộng, đôi tay quíu chặt bấm mạnh xuống tấm trải giường cố kìm nén cơn đau xé da cắt thịt.
“Thuần nhi ngoan Đã thấy rõ bảo bối của ta làm thế nào để kết hợp với nộn huyệt mất hồn của nàng rồi sao? Chặt chẽ thích hợp lắm đúng không? Hưm….” Hiên Viên Dực rùng mình, có chút xung động muốn rong ruổi thọc nát lỗ nhỏ của nàng.
Hắn cúi người áp sát, ôm dán nàng vào trong l ng ngực rộng lớn cứng cáp.
Yêu thương hôn lên chuỗi nước mắt lăn dài hai bên má nàng.
“Ứ…. Hự….Ứ…. Ứ….” Vì hắn áp sát vào thân thể nàng, cự căn càng thêm hung tàn thọc sâu, ngoáy lộng đội căng vách ngăn cổ đáy huyệt sưng phồng do nhiều lần bị cưỡng ép mở rộng trước đó.
Diệp Thuần có chút chịu không nổi ngửa đầu ra sau khóc nghẹn, môi cắn chặt đến rướm máu.
“Không cắn môi Vật nhỏ ngu ngốc ” Hiên Viên Dực vội vã nhét hai ngón tay vào miệng nàng, thà rằng để nàng cắn hắn còn hơn.
“Chàng không thương thiếp Hức…. Ứ ứ ư ư…. Ahuhu…” Nàng né đầu nghiêng đi, không thèm ngậm lấy ngón tay hắn.
PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP…..
“Á……..Á Á Á…… Ứ ứ ư ư ư ư…..”
PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP…..
“Á……….. Aaaaaaaaaaaa…… Đau quá Đau quá Đau Ô ô ô ô ô…”
PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP….
“Ô ô ô…. Hự…hự…. Ứ ứ ứ…. Phu quân Dực Đau Ô ô ô ”
PHỐC…
“Ứ….” Diệp Thuần trợn trắng hai mắt, bụng nhỏ đau đớn tê liệt, giống như bị thanh kiếm sắc bén xuyên thủng. Miệng nhỏ giương lên lại chẳng thốt ra được bất kỳ thanh âm nào. Hơi thở mỏng manh cũng hoàn toàn đình trệ.
“Gruuuuuuu………..A………… SẢNG ” Hiên Viên Dực ngẩng cao đầu thét dài, cực khoái lan tràn khắp toàn thân khiến hắn phát điên.
PHẬP PHẬP PHẬP… Hắn kiềm chế không được thú tính đang sôi trào, eo hông mạnh mẽ dập thêm vài cái, thọc sâu đầu nấm cọ mài đội cao nơi đáy huyệt thần bí non nớt chưa từng có người ghé thăm.
“Ứ ứ ư…” Thân thể Diệp Thuần xụi lơ chết lặng, gương mặt chuyển từ nhợt nhạt sang tím tái.
Dũng đạo điên cuồng co thắt kéo theo xương mu kịch liệt giật nẩy nẩy nẩy, thống khổ nuốt trọn cự căn thô dài đến tận gốc rễ.
“Thuần nhi Thở nào, Thuần nhi ” Hiên Viên Dực hớp vào không khí, thở dốc ngậm chặt đôi môi run rẩy tái nhợt của nàng thổi mạnh giúp nàng thông khí.
PHẬP PHẬP PHẬP…. PHẬP PHẬP PHẬP…. Cự căn bị khóa chặt nơi cung cấm không cách nào thoát ra, hoàn toàn mất đi khống chế của chủ nhân mà liên hồi dập mạnh.
“Ứ…..” Diệp Thuần run rẩy oằn mình thống khổ chịu trận, nơi non nớt mẫn cảm nhất thân thể bị dị vật tàn bạo thọc lộng tra tấn khiến linh hồn của nàng gần như muốn thoát lìa khỏi nỗi đau xác thịt điên dại này.
“Thở ra nào Thuần nhi Ta nhẫn không được Ta kiểm soát không được nữa rồi ” Hiên Viên Dực lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất an đến mức này, hắn cuộn người ôm trọn thân thể xinh xắn vào lòng.
Nơi kết hợp càng thêm khít chật không một khe hở.
PHẬP PHẬP PHẬP…… Phụt phụt phụt… Toàn bộ tinh hoa nóng cháy phun tưới thẳng lên vách tường cung cấm non mịn.
“Á…………….. Aaaaaaaaaaa………” Diệp Thuần ngửa đầu khóc thét, đau đớn nóng cháy nơi cung cấm khiến nàng muốn chết đi sống lại, quằn quại khóc lớn.
“Á……….. Aaaaaaaa….. Ô ô ô ô…. Nóng Cháy Ô ô ô…”
Rầm rầm ầm ầm… Rầm rầm ầm ầm….
Tay chân nàng cuồng loạn quẫy đạp, quằn quại thống khổ kêu khóc thất thanh, hoàn toàn đã đánh mất kiểm soát.
“Thuần nhi Khóc được là tốt rồi Tốt rồi ” Hiên Viên Dực rơi giọt nước mắt nóng bỏng lên má nàng, đôi mắt nhuốm đầy dục hỏa của hắn dần dần an ổn.
Cự căn vừa phóng tinh lại không hề có ý định muốn mềm xuống, đã lập tức sưng phồng chiếm lĩnh nơi vùng đất thần bí nhất.
Toàn bộ nếp gấp thịt mềm đều bị cự vật kéo căng thẳng tắp, trướng lớn bao bọc lấy gậy gộc thô to xù xì.

Bình luận

Để lại bình luận