Chương 22

Lúc này, thật sự có một khách hàng bước vào để mua đồ.
Ôn Thời Kình nhanh chóng nhấc Nịnh Bảo từ quầy thu ngân lên, dùng áo khoác che đi thân dưới của Nịnh Bảo, sau đó đứng trước mặt vị khách, tiếp tục dùng tay nghịch ngợm tiểu huyệt của người hầu nhỏ.
Có áo khoác của thiếu gia che lại, Nịnh Bảo cũng không sợ hãi như vậy nữa, nhưng vẫn rất ngượng ngùng: “Thiếu gia … ưm … đừng làm như vậy… có khách …”
Vị khách kia nghe thấy tiếng rên dâʍ đãиɠ của Nịnh Bảo liền biết hai người họ đang làm gì, vị khách đó nhanh chóng bước ra ngoài mà không mua bất cứ thứ gì nữa.
Ôn Thời Kình biết làm ở đây không tiện, thế là anh đưa Nịnh Bảo đến nhà kho nhỏ phía sau cửa hàng tiện lợi.
Nịnh Bảo bị thiếu gia đè trên một đống hàng, cậu cố gắng thoát ra, nhưng lại bị thiếu gia áp chế.
Ôn Thời Kình nói với giọng ra lệnh, “Mau tách hai chân ra, để anh có thể nhìn kỹ tiểu huyệt của em.”
Ningbao chống cự và lắc đầu, nhưng anh ta sợ làm cho thiếu gia tức giận, vì vậy cuối cùng anh ta ngoan ngoãn mở hai chân của mình ra và lộ ra cái âʍ ɦộ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của mình trước mặt thiếu gia.
Nịnh Bảo lắc đầu chống cự, nhưng cậu lại sợ làm cho thiếu gia tức giận, cuối cùng cậu đành ngoan ngoãn tách hai chân của mình, để lộ ra tiểu huyệt đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của mình trước mặt thiếu gia.
Ôn Thời Kình cúi người quan sát tiểu huyệt từ cự ly gần, lúc còn thực vật anh thường lén nhìn tiểu huyệt này, lúc đó anh thật sự hi vọng mình có thể cử động, sau đó anh có thể đè người hầu nhỏ xuống, hung hăng thao cậu một trận.
Bây giờ thì anh cũng có thể cử động rồi, anh có thể tự nhiên làm những gì anh luôn muốn làm.
Ôn Thời Kình vươn đầu lưỡi ra, liếʍ một lượt từ hậu huyệt đến tiểu huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ bị đầu lưỡi của anh cuốn vào trong miệng.
Nịnh Bảo nghi hoặc nhìn thiếu gia: “Thiếu gia … sao anh lại muốn liếʍ Nịnh Bảo…”
Nịnh Bảo còn cho rằng thiếu gia sẽ trả thù cậu bằng những phương pháp tra tấn, nhưng thiếu gia đã chọn cách liếʍ tiểu huyệt của cậu, điều này khiến cậu rất thoải mái chứ không có vẻ gì là trả thù cả.
Ôn Thời Kình dùng đầu lưỡi liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của Nịnh Bảo: “Em không thích anh liếʍ sao?”
“A … Thiếu gia liếʍ … thật thoải mái … A ha … Nịnh Bảo thích lắm …” Làm sao Nịnh Bảo có thể không thích chứ, cậu thích thiếu gia nhất, cậu chỉ mong có thể cho thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của mình cả đời.
Nghe cậu nói thích mình, Ôn Thời Kình càng liếʍ mạnh hơn, đầu lưỡi anh quét qua toàn bộ tiểu huyệt của Nịnh Bảo.
Tiểu huyệt bị liếʍ đến khi sưng đỏ, chảy ra rất nhiều da^ʍ thuỷ.
“Ưm … Thiếu gia … A ha …” Nịnh Bảo bị liếʍ vô cùng thoải mái, dươиɠ ѵậŧ phía trước bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, dính tung tóe khắp khuôn mặt tuấn tú của thiếu gia.
Nịnh Bảo vội vàng dùng tay áo lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt giúp thiếu gia.
Ôn Thời Kình vùi đầu vào giữa hai chân Nịnh Bảo, hít một hơi thật sâu, hút hết dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong miệng.
Nịnh Bảo hưng phấn đến mức thân thể bắt đầu co giật: “A … thiếu gia…”
Cậu rất thích thiếu gia, cậu rất muốn ở bên cạnh thiếu gia.
Nịnh Bảo nhìn thấy đáy quần của thiếu gia đã dựng lên thành một cái lều lớn, côn ŧᏂịŧ to lớn hẳn là đã sưng tấy lên, cậu rất muốn ăn nó.
Nịnh Bảo thèm thuồng nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ của thiếu gia: “Thiếu gia … Nịnh Bảo muốn ăn côn ŧᏂịŧ của anh… cho Nịnh Bảo ăn…”
Ngay sau đó hai người nằm dưới đất liền đổi thành tư thế 69, Nịnh Bảo nằm trên người thiếu gia, để tiểu huyệt lên mặt thiếu gia, sau đó vội vàng cởϊ qυầи của thiếu gia ra, côn ŧᏂịŧ to lớn nhô ra ngoài, đánh vào khuôn mặt của Nịnh Bảo một cái.
Đầu lưỡi của thiếu gia đã tiến vào tiểu huyệt của cậu, Nịnh Bảo khó chịu vặn vẹo eo: “Thiếu gia… ưm … liếʍ sâu quá…”
Nịnh Bảo kêu rên một hồi liền bắt đầu ăn côn ŧᏂịŧ của thiếu gia, hai tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ, sau đó há miệng nhỏ ngậm lấy qυყ đầυ.
Côn ŧᏂịŧ của thiếu gia cũng không có mùi tanh, chỉ có mùi sữa tắm thoang thoảng và mùi xạ hương nhàn nhạt, Nịnh Bảo rất thích: “Côn ŧᏂịŧ của thiếu gia… Thật ngon…”
Ôn Thời Kình cũng thích uống da^ʍ thuỷ trong tiểu huyệt của Nịnh Bảo, đầu lưỡi của anh liên tục ra vào tiểu huyệt của cậu.
Thiếu gia đột nhiên tăng tốc độ liếʍ, giống như đang dùng đầu lưỡi thao cậu, Nịnh Bảo không chịu được nữa, ngửa cổ lên cao: “A … đừng … ưm … thiếu gia liếʍ sâu quá … ưm … ”
Nịnh Bảo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức thân thể không ngừng co rút, sau khi đạt đến cao trào, thiếu gia vẫn dùng đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt của cậu.
“Không … thật sự không được…” Nịnh Bảo không chịu được nữa, cậu nâng mông muốn chạy, nhưng mới bò ra xa thì lại bị thiếu gia kéo lại.
Ôn Thời Kình dùng hai tay cố định eo của Nịnh Bảo, không cho cậu thoát ra, sau đó lại thô bạo liếʍ láp, dùng răng cắn nhẹ vách thịt.
Toàn thân Nịnh Bảo đã tê dại rồi, ngay cả bị thiếu gia cắn cũng không cảm thấy đau nữa.
Bởi vì cậu thật sự quá sướиɠ, Nịnh Bảo xuýt xoa, một dòng chất lỏng ấm nóng phun ra từ tiểu huyệt.
Nịnh Bảo cảm thấy bản thân đã mất khống chế, đang lúc cao trào thì cậu lại tiểu, hơn nữa cậu còn tiểu lên mặt thiếu gia.
Nịnh Bảo xấu hổ che mặt, không ngừng xin lỗi thiếu gia: “Thiếu gia… Thật xin lỗi … Nịnh Bảo không cố ý…”
Cậu tưởng rằng thiếu gia sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ thiếu gia lại mở miệng hứng lấy nướ© ŧıểυ của cậu, ưm … thiếu gia đang uống nướ© ŧıểυ của cậu.
Cũng may nướ© ŧıểυ không chảy ra nhiều mà hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy vào miệng thiếu gia.
Sau khi Ôn Thời Kình nuốt xuống, anh mới nghĩ kỹ: “Da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo … thật ngọt…”

Bình luận

Để lại bình luận