Chương 23

Thiếu gia thật sự uống nướ© ŧıểυ của cậu, Nịnh Bảo vừa cảm động vừa thẹn thùng, cậu cảm thấy thiếu gia có thể cũng thích cậu một chút.
Nịnh Bảo quay đầu lại, nhìn về phía thiếu gia hỏi: “Thiếu gia… Anh có thích Nịnh Bảo không…”
Nịnh Bảo biết nếu mình hỏi câu này, có thể chỉ là do cậu tự mình đa tình, nhưng cậu vẫn muốn biết thiếu gia thực sự nghĩ như thế nào, là ghét cậu hay thích cậu.
Ôn Thời Kình đứng dậy, để Nịnh Bảo ngồi trên đùi mình, côn ŧᏂịŧ to lớn màu tím đen để ở bên ngoài tiểu huyệt của Nịnh Bảo, nhìn Nịnh Bảo chăm chú nói: “Không thích…”
Nịnh Bảo nghe thấy thiếu gia nói không thích cậu, nước mắt liền chảy ra, thiếu gia thật độc ác, không thích cậu lại còn liếʍ cậu.
Ôn Thời Kình chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy hầu nam bị anh trêu đến phát khóc, cười nói: “Không thích em thì anh còn có thể thích ai.”
Nịnh Bảo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu gia: “Thiếu gia thật sự thích Nịnh Bảo…”
Ôn Thời Kình nhẹ nhàng đặt lên trán Nịnh Bảo một nụ hôn: “Ừm, anh thích em.”
Nịnh Bảo đột nhiên bị hạnh phúc làm cho choáng váng, cậu còn không biết bây giờ mình đang ở đâu, đầu óc cậu trống rỗng, toàn bộ lý trí đều biến mất, thiếu gia nói thích cậu, thiếu gia thật sự thích cậu…
Làm sao có khả năng, thiếu gia không thể thích cậu, Nịnh Bảo hoàn toàn không tin: “Thiếu gia lừa Nịnh Bảo đúng không?”
Ôn Thời Kình đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ của anh vào: “Anh nói dối em làm gì?”
Nịnh Bảo không để ý côn ŧᏂịŧ của thiếu gia đã tiến vào, trong lòng cậu chỉ tự hỏi thiếu gia có thật sự thích mình hay không: “Vì sao thiếu gia lại thích Nịnh Bảo?”
Nịnh bảo không nghĩ ra được mình có gì để xứng đáng được thiếu gia thích.
“Anh thích da^ʍ thuỷ của em… ngọt ngào, anh còn thích con người của em … rất dễ thương…” Ôn Thời Kình vừa nói vừa mạnh mẽ di chuyển eo của mình, thao mở tiểu huyệt của Nịnh Bảo.
Hai tay Nịnh Bảo bám vào vai thiếu gia, thân thể bị đỉnh lên hạ xuống: “A … ha … côn ŧᏂịŧ của thiếu gia thật lớn … thật căng…”
Nịnh Bảo cảm thấy bụng mình đang bị côn ŧᏂịŧ của thiếu gia đỉnh tới.
Ôn Thời Kình ôm eo Nịnh Bảo, tiến công dữ dội, thao hỏng người hầu nam yêu quý của anh: “Nịnh Bảo … Nịnh Bảo đáng yêu của anh…”
Nghe thấy thiếu gia gọi tên mình, Nịnh Bảo cảm thấy vô cùng thoả mãn: “Ưm … a … Nịnh Bảo cũng thích thiếu gia, rất thích … Rất thích…”
Nịnh Bảo chưa bao giờ thích một người nhiều như vậy, cậu rất muốn đem tâm tư của mình ra cho thiếu gia xem.
Bị thao một hồi, Nịnh Bảo đột nhiên bật khóc, ôm cổ thiếu gia cầu xin: “Thiếu gia, anh đừng thích người khác, chỉ thích Nịnh Bảo thôi được không?”
Nịnh Bảo không quên thiếu gia vẫn còn một vị hôn phu sắp đính hôn, cậu tin trong lòng thiếu gia nhất định phải có người đàn ông đó.
Ôn Thời Kình dễ dàng đồng ý: “Được, anh chỉ thích em.”
Cuối cùng, Nịnh Bảo hôn mê bất tỉnh, tiểu huyệt bị thao nát, đến hậu huyệt thiếu gia cũng không buông tha, hai huyệt khẩu đều sưng lên.
Ôn Thời Kình đi đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ về, liền giúp hầu nam bôi thuốc cẩn thận.
Khi đang bôi thuốc, Nịnh Bảo bất ngờ tỉnh dậy, thấy thiếu gia đang vùi đầu vào giữa hai chân mình, lại đang chơi đùa với tiểu huyệt của cậu.
Nịnh Bảo khép chặt hai chân lại, kẹp đầu thiếu gia: “Thiếu gia…… Không được…”
Ôn Thời Kình tách hai chân Nịnh Bảo ra, nhẹ giọng dỗ dành, “Em không muốn, nhưng anh cũng chỉ đang bôi thuốc cho em thôi mà.”
Đến bây giờ Nịnh Bảo vẫn còn choáng váng, cậu không thể tin được thiếu gia lại rất thích mình, cảm giác sung sướиɠ làm cho Nịnh Bảo rất sợ hãi, sợ mình sẽ không nắm bắt được hạnh phúc.
Sau khi bôi thuốc xong, Ôn Thời Kình cho Nịnh Bảo ăn bữa sáng anh mới mua về.
Nịnh Bảo cầm ống hút, uống một ngụm sữa đậu nành, sau đó nhìn thiếu gia hỏi: “Không phải thiếu gia sắp đính hôn sao?”
Mặc dù Nịnh Bảo thích thiếu gia nhưng cậu không muốn làm người thứ ba, vì vậy nếu trong lòng thiếu gia vẫn có người đàn ông đó thì cậu sẽ lựa chọn rời khỏi, không bao giờ liên lạc với thiếu gia nữa.
Ôn Thời Kình nghe vậy thì không hiểu lắm: “Ai nói với em là anh sắp đính hôn?”
Nịnh Bảo xấu hổ nói là mình nghe lén, cậu cúi đầu nói với chính mình, “Nếu thiếu gia đã có người mình thích, Nịnh Bảo sẽ lập tức rời đi, Nịnh Bảo không muốn tranh giành với người khác…”
“Ai nói với em là anh đã thích người khác, trong cái đầu nhỏ bé của em đang suy nghĩ gì vậy?” Ôn Thời Kình gõ nhẹ lên trán Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo che đầu bị gõ, bĩu môi bất mãn nói: “Thiếu gia thật sự không thích người khác?”
Ôn Thời Kình trả lời dứt khoát, “Không có.”
Nịnh Bảo liếc nhìn thiếu gia một cái, sau đó vừa cẩn thận vừa nhanh chóng hôn lên miệng thiếu gia, giống như một con mèo nhỏ, cười ngẩn ra.
Ôn Thời Kình nhìn người hầu nhỏ của mình với vẻ mặt đầy sủng ái, bất ngờ hôn cậu.
Nịnh Bảo bị thiếu gia cưỡng hôn, hôn đến ngất đi, suýt nữa thì chết ngạt.
Ôn Thời Kình có thể thấy người hầu nhỏ này không giỏi việc hôn, điều này cũng cho thấy cậu ấy thực sự không có kinh nghiệm yêu đương.
Nhưng anh nhớ rằng trước đó Nịnh Bảo đã nói rằng cậu ấy đã có bạn trai mới.
Sắc mặt Ôn Thời Kình trở nên âm trầm, nhìn người hầu nhỏ đang thở dốc trong ngực mình, hỏi: “Lúc trước em nói bạn trai mới đã giúp em đóng học phí. Bạn trai đó đâu?”
Ôn Thời Kình sẽ không khách khí, trực tiếp đánh người kia đến nhập viện, dám cướp đoạt bảo bối của anh.
Thấy thiếu gia tức giận, Nịnh Bảo giải thích: “Không … Nịnh Bảo không có bạn trai mới, chỉ có thiếu gia, cũng chỉ thích thiếu gia.”
Ôn Thời Kình cau mày nghi hoặc: “Vậy lúc trước em nói…”
Nịnh Bảo đỏ bừng mặt, nói: “Em nói dối thiếu gia.”
“Em dám nói dối anh, em giỏi lắm.” Nói xong, Ôn Thời Kình liền đè Nịnh Bảo dưới thân, mãnh liệt hôn.
Tuy rằng bị thiếu gia hôn có chút thiếu oxy, nhưng trong lòng Nịnh Bảo lại vô cùng ngọt ngào, tốt quá, thiếu gia cũng thích cậu.
Lúc trước Nịnh Bảo còn có chút lưu ý, cảm thấy thiếu gia sẽ ghét bỏ mình, hiện tại đã biết thiếu gia cũng thích mình, Nịnh Bảo mới hoàn toàn thả lỏng, chủ động mở tiểu huyệt của mình ra: “Thiếu gia … hãy xem tiểu huyệt của Nịnh Bảo… ”
Ôn Thời Kình cúi người, nhìn chằm chằm tiểu huyệt của Nịnh Bảo, nhịn không được muốn liếʍ.
Nịnh Bảo nhanh chóng đẩy đầu thiếu gia: “Thiếu gia, anh không thể liếʍ… Chỉ có thể xem…”
Nịnh Bảo thích bị thiếu gia nhìn, chỉ cần nhìn thế này thì cậu liền không chịu nổi nữa, một lượng lớn da^ʍ thuỷ trào ra.
Nhiều da^ʍ thuỷ như vậy mà không uống sẽ rất uổng phí, Ôn Thời Kình mặc kệ sự cản trở của Nịnh Bảo, trực tiếp hút lấy.
Nịnh Bảo lại tách chân mình ra, nhìn thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của mình.

Bình luận

Để lại bình luận