Chương 29

Thiếu gia thao cậu đến ngất đi trước mặt tình địch của mình, vậy mà người kia còn không hề né tránh cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhìn côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia ra vào tiểu huyệt của cậu.
Trước khi Nịnh Bảo ngất xỉu, cậu còn cố gắng liếc nhìn tình địch của mình một cái.
Đến khi Nịnh Bảo ngất đi, Ôn Thời Kình vẫn không dừng lại, anh gác hai chân nhỏ nhắn của Nịnh Bảo lên trên vai, đẩy thắt lưng, côn ŧᏂịŧ hung hăng thao vào tiểu huyệt đã sưng đỏ của Nịnh Bảo.
Lúc Nịnh Bảo tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, cậu nhớ tới những gì mà hôm qua thiếu gia đã làm với cậu trước mặt tình địch, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, cậu không biết tình địch có trả thù mình không, ví dụ như tìm ai đó để đánh cậu, hoặc bắt cóc cậu chẳng hạn.
Khi Nịnh Bảo nằm trên giường suy nghĩ lung tung, Ôn Thời Kình đã đi tới đầu giường, anh vừa ra ngoài chạy bộ, dù sao thì anh đã ở trạng thái thực vật lâu như vậy không tập thể dục rồi, tứ chi của anh sắp bị thoái hóa rồi.
Sau khi Ôn Thời Kình đi đến mép giường, anh trực tiếp lấy côn ŧᏂịŧ của mình ra, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nịnh Bảo: “Nịnh Bảo tỉnh rồi hả, em có muốn ăn côn ŧᏂịŧ không?”
Thiếu gia vừa chạy ra ngoài, cả người nhễ nhại mồ hôi, mùi trên côn ŧᏂịŧ cũng rất nồng nặc, nhưng Nịnh Bảo lại rất thích mùi này, cậu quay đầu lại, trực tiếp há miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu gia vào miệng: “Ưʍ… côn ŧᏂịŧ của thiếu gia thật thơm … Nịnh Bảo thích ăn…”
Ôn Thời Kình cúi đầu, nhìn Nịnh Bảo đang dùng miệng ăn côn ŧᏂịŧ của mình, ra lệnh nói: “Đẩy mông lên.”
Nịnh Bảo ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó ưỡn cao hông.
Ôn Thời Kình cúi xuống và cởϊ qυầи lót ren của Nịnh Bảo ra, để lộ hậu huyệt đã bị anh thao đến sưng tấy.
Nịnh Bảo rất dâʍ đãиɠ, mông đã ướt đẫm rồi, Ôn Thời Kình thè lưỡi liếʍ quanh hậu huyệt một cách cẩn thận: “Hậu huyệt của Nịnh Bảo thật ngon.”
Nịnh Bảo cảm nhận được cái lưỡi ấm áp của thiếu gia đang liếʍ láp hậu huyệt của mình, khẽ rên lên một tiếng: “Ưm~ đầu lưỡi của thiếu gia thật lợi hại…”
Đầu lưỡi của thiếu gia rất linh hoạt, mỗi lần liếʍ láp luôn khiến cậu sướиɠ chết đi được.
Ôn Thời Kình tách hai cánh mông nhỏ của Nịnh Bảo ra, đâm lưỡi vào.
“Ư …” Nịnh Bảo ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu gia vào miệng, không thể phát ra được âm thanh, chỉ có thể ư ử rên lên.
Ngay sau đó thiếu gia đã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, Nịnh Bảo cũng đạt được cực khoái.
Sau đó, Ôn Thời Kình và Nịnh Bảo lại đổi vị trí cho nhau.
Nịnh Bảo ngồi trên ngực Ôn Thời Kình, dùng tiểu huyệt xoa xoa lên đầu nhũ hoa của thiếu gia.
Đầu nhũ hoa của thiếu gia rất cứng, tiểu huyệt cọ xát vào đầu nhũ hoa cũng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ rất nhẹ.
Ôn Thời Kình đưa hai tay ra sau đầu, nhàn nhã ngắm nghía tiểu huyệt của Nịnh Bảo.
Bị ánh mắt nóng bỏng của thiếu gia nhìn chằm chằm, tiểu huyệt của Nịnh Bảo càng lúc càng chảy ra nhiều da^ʍ thuỷ, trong chốc lát đã làm ngực thiếu gia ướt đẫm.
Ôn Thời Kình cố ý làm chuyện xấu, dùng tay nhéo nhéo âʍ ѵậŧ của Nịnh Bảo, viên thịt này rất mẫn cảm, sau khi bị véo, Nịnh Bảo liền lớn tiếng kêu lên, “A … đừng…”
Ôn Thời Kình nhẹ nhàng xoa nắn hạt thịt: “Thật sự không muốn?”
“Ô … muốn …” Nịnh Bảo không thể chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như vậy.
Nghe Nịnh Bảo nói muốn, Ôn Thời Kình bắt đầu tăng tốc nhào nặn.
Nịnh Bảo run lên: “A … Không được… Thiếu gia sắp ra rồi…”
Sau tiếng hét của Nịnh Bảo, một dòng nước nóng từ trong tiểu huyệt bắn ra rồi phun lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu gia.
Nịnh Bảo không biết mình đã tiểu vào mặt thiếu gia bao nhiêu lần, may mà thiếu gia không ghét bỏ cậu.

Bình luận

Để lại bình luận