Chương 31

“Chỗ nào không thoải mái, tiểu huyệt ngứa đúng không? Để anh liếʍ cho em.” Ôn Thời Kình cúi đầu giả vờ liếʍ.
Nịnh Bảo vội vàng kẹp chặt hai chân lại, không cho thiếu gia liếʍ, bởi vì cậu biết thiếu gia không muốn liếʍ cậu, cậu cũng không muốn bắt ép thiếu gia, cho nên cậu vẫn là không chịu: “Thiếu gia… Nịnh Bảo không khó chịu ở đó, chỉ là hơi choáng váng, buồn ngủ. ”
Ôn Thời Kình biết Nịnh Bảo mới tỉnh lại không lâu, sao lại muốn ngủ tiếp, lúc trước Nịnh Bảo vẫn ổn, sao đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Ôn Thời Kình vẫn mời bác sĩ đến khám cho Nịnh Bảo.
Bác sĩ cũng không phát hiện triệu chứng chóng mặt, chỉ có thể nghe mô tả của Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo nói với bác sĩ rằng cậu bị chóng mặt, choáng váng và khó chịu, chỉ muốn ngủ.
Sau khi nghe Nịnh Bảo nói xong thì bác sĩ cũng không nghi ngờ gì nữa, kê một số loại thuốc trị chóng mặt cho cậu.
Mặc dù Nịnh Bảo không cảm thấy đau đầu nhưng vẫn uống thuốc do bác sĩ kê, dù sao thiếu gia cũng đang ở bên cạnh nhìn cậu.
Uống thuốc xong, Nịnh Bảo liền lên giường nằm, Ôn Thời Kình đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn người hầu nhỏ của mình.
Trái tim của Nịnh Bảo thực ra rất mỏng manh và nhạy cảm, một động thái nhỏ của thiếu gia cũng đủ hủy hoại mọi thứ mà cậu khổ tâm xây dựng.
Từ nhỏ Nịnh Bảo đã không có cảm giác được gia đình yêu thương, cũng chưa từng được yêu, không biết tình yêu là gì, chỉ biết rằng tình yêu không tồn tại lâu dài, sau một thời gian, tình yêu sẽ biến mất, giống như cậu và thiếu gia vậy, sớm muộn gì cũng phải chia xa.
Nịnh Bảo thích được thiếu gia chiều chuộng, nhưng chỉ cần nghĩ tình cảm này chỉ là nhất thời, cậu cảm thấy vô cùng mất mát và đau lòng, không biết phải làm sao để có thể kéo dài mối quan hệ này.
Nịnh Bảo vốn tưởng rằng chỉ cần cậu ngoan ngoãn, thiếu gia sẽ không ghét bỏ cậu nhanh như vậy, nhưng theo như hành động vừa rồi của thiếu gia, có vẻ thiếu gia đã dần dần chán ghét cậu rồi.
Nịnh Bảo cuộn người lại, quay lưng về phía thiếu gia.
Ôn Thời Kình ngồi ở đầu giường, nhìn người hầu nhỏ trốn tránh mình, anh cau mày, sau đó ôm Nịnh Bảo vào lòng.
Thân thể đột nhiên bị thiếu gia kéo tới, Nịnh Bảo kêu lên: ” Thiếu gia… đừng … Nịnh Bảo muốn ngủ.”
Ôn Thời Kình ôm chặt lấy thân thể của Nịnh Bảo: “Anh ôm em ngủ.”
Nịnh Bảo không phản kháng, chỉ có thể để cho thiếu gia ôm.
Nghe được tiếng tim đập mạnh của thiếu gia khiến Nịnh Bảo không ngủ được, trong đầu cứ suy nghĩ lung tung.
Sau đó, Nịnh Bảo từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại đã thấy khuôn mặt của thiếu gia gần sát mặt mình, hỏi: “Nịnh Bảo, đầu còn đau không?”
Ngay từ đầu Nịnh Bảo chỉ giả bệnh, đương nhiên đầu không đau, nhưng cậu lại lựa chọn nói dối: “Còn đau.”
Ôn Thời Kình đi pha một gói thuốc khác cho Nịnh Bảo uống.
Nịnh Bảo uống thuốc xong thì nhìn chằm chằm thiếu gia, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hai người đều tràn ngập tình ý, nhưng Nịnh Bảo lại quá ngốc để nhìn ra tình yêu của thiếu gia dành cho mình.
Nhìn nhau một hồi thì Ôn Thời Kình nằm sát lại, trực tiếp rút côn ŧᏂịŧ ra, định cọ vào tiểu huyệt của Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo không có phản ứng gì, chỉ mặc kệ thiếu gia.
Nhưng khi thiếu gia định cúi đầu liếʍ tiểu huyệt của cậu, Nịnh Bảo lại chống cự quyết liệt, ra sức đẩy đầu thiếu gia ra rồi kẹp chặt hai chân lại: “Thiếu gia … đừng … đừng liếʍ … dơ bẩn…”
Lúc trước thiếu gia không muốn liếʍ cho cậu, có lẽ là vì cậu dơ bẩn, Nịnh Bảo không nên để cho thiếu gia liếʍ nữa, dù sao chõ đó cũng là nơi không sạch sẽ.
Mặc kệ sự phản đối Nịnh Bảo, Ôn Thời Kình vẫn kiên quyết muốn liếʍ: “Bảo bối của anh sao có thể bẩn?”
Thấy thiếu gia thật sự liếʍ chỗ đó của mình, Nịnh Bảo đột nhiên bật khóc: “Ô… Đừng mà… Rất bẩn…”
Cậu không muốn thiếu gia nghĩ mình thật dơ bẩn, càng không muốn thiếu gia chán ghét mình.
Nịnh Bảo khóc rất thê thảm, khác với cảm giác cao trào đến phát khóc trước đó, lần này cậu thật sự đã khóc.

Bình luận

Để lại bình luận