Chương 32

“Đừng liếʍ … ô… đừng …” Nịnh Bảo dùng tay che tiểu huyệt của mình lại, không cho thiếu gia liếʍ.
Nịnh Bảo càng chống cự, Ôn Thời Kình càng muốn tiếp tục, anh lấy bàn tay mà Nịnh Bảo đang che tiểu huyệt lại, sau đó tách hai chân của Nịnh Bảo ra, nâng eo của Nịnh Bảo lên, vùi đầu vào giữa hai chân của Nịnh Bảo.
Đầu lưỡi của Ôn Thời Kình lướt mạnh trên hai vách thịt dày của Nịnh Bảo, hút toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong miệng, sau đó nuốt vào bụng.
Tay Nịnh Bảo đặt ở trên trán thiếu gia, muốn đẩy thiếu gia ra, nhưng tiểu huyệt bị liếʍ quá sướиɠ nên không thể phản kháng, cuối cùng cậu cũng không đẩy được thiếu gia ra, chỉ có thể kêu gào: “Ô … đừng … đừng liếʍ tiểu huyệt của Nịnh Bảo… đừng …”
Rõ ràng thiếu gia không thích cậu, còn muốn liếʍ cậu, Nịnh Bảo cảm thấy thiếu gia thật quá đáng.
Nịnh Bảo càng không cho anh liếʍ, Ôn Thời Kình càng liếʍ mạnh hơn, anh dùng đầu lưỡi nghiền nát tiểu huyệt của Nịnh Bảo, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ, hoặc là dùng sức hút da^ʍ thuỷ bên trong.
Thân thể Nịnh Bảo co rút một hồi, cậu lơ đãng nhìn trần nhà, trong miệng lẩm bẩm: “Thiếu gia … đừng…”
Cho dù Nịnh Bảo đã bị liếʍ sướиɠ đến mê người, thậm chí còn có hai lần đạt cực khoái, thiếu gia vẫn không buông tha cho cậu, dùng đầu lưỡi liếʍ láp hai vách thịt mẫn cảm của cậu, cho đến khi vách thịt của cậu tê dại.
Sau đó thiếu gia dùng tay tách môi hoa đã sưng đỏ của cậu ra, dùng lưỡi liếʍ láp vách thịt mềm mại bên trong.
Nịnh Bảo nằm đó lắc đầu trong hỗn loạn, trong miệng liên tục kêu không muốn, nếu thiếu gia tiếp tục liếʍ thế này thì cậu sẽ phát điên lên mất: “Ô … thiếu gia … dừng lại … ”
Ôn Thời Kình không dừng lại, thay vào đó anh càng dùng lưỡi tiến vào sâu hơn, thậm chí còn liếʍ đến tận niệu đạo.
Thân thể Nịnh Bảo vốn đã tê dại, nhất là sau khi niệu đạo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu liền tiểu ra, toàn bộ nướ© ŧıểυ đều chảy vào trong miệng thiếu gia.
Nịnh Bảo che mặt khóc nức nở: “Ô … sao anh lại bắt nạt Nịnh Bảo như vậy…”
Thiếu gia rõ ràng không thích cậu nhiều như vậy, nhưng anh luôn thể hiện rằng anh rất yêu cậu, thật đáng khinh, Nịnh Bảo không biết phải làm sao, cậu chưa bao giờ bắt thiếu gia phải yêu cậu, huống chi là việc thiếu gia có thể cưới cậu, nhưng thật ra cậu vẫn luôn mong đợi thiếu gia sẽ thực sự yêu cậu.
Hiện tại Nịnh Bảo đã không có đường lui, bởi vì quá thích thiếu gia, cho nên số mệnh của cậu đã định sẵn sẽ bị thiếu gia làm tổn thương.
Nhưng Nịnh Bảo là một người sợ đau, cậu không chịu được tổn thương nặng như vậy.
Cho dù cậu không có cách nào rút lui toàn thân, cậu cũng phải rút lui từng chút một.
Sau khi hạ quyết tâm, Nịnh Bảo bắt đầu cố gắng hết sức để không làʍ t̠ìиɦ với thiếu gia, tiếp xúc thân thể cũng rất ít, cậu cứ giả vờ bị bệnh, trốn tránh việc làʍ t̠ìиɦ với thiếu gia, luôn nói rằng tiểu huyệt của mình không tốt, không thể liếʍ.
Lúc đầu, Ôn Thời Kình cho rằng Nịnh Bảo thực sự bị bệnh nên đã chăm sóc cho cậu rất cẩn thận, nhưng sau một thời gian dài, cuối cùng Nịnh Bảo cũng để lộ sơ hở, làm bại lộ việc giả vờ bệnh.
Sau khi bị phát hiện, Nịnh Bảo đã bị Ôn Thời Kình hung hăng thao một trận, mãi đến ngày hôm sau cậu cũng không dậy nổi, tiểu huyệt cũng bị thao nát.
Nịnh Bảo nằm ở trên giường hai ngày, sau khi vết thương lành lại thì thiếu gia lại tiếp tục thao cậu, mỗi lần đều trực tiếp tách chân cậu ra rồi tiến thẳng vào, may mà tiểu huyệt của Nịnh Bảo rất ẩm ướt, đủ để bôi trơn, nếu không thiếu gia cứ trực tiếp tiến vào như vậy thì đã hỏng từ lâu rồi.
Nịnh Bảo cố gắng từ chối và kháng cự, nhưng mỗi khi cậu làm như vậy thì chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu gia hơn, làm cho thiếu gia thao cậu điên cuồng hơn, có một lần Nịnh Bảo bị thiếu gia thao tận ba lần trong một tối, sau đó suy yếu tới mức phải nhập viện.
Nịnh Bảo không muốn sống cuộc sống như thế này nữa, cậu cảm thấy thiếu gia không hề thương tiếc mình mà chỉ coi cậu như công cụ để trút bỏ du͙© vọиɠ.
Mặc dù Nịnh Bảo cũng rất thích thú với những lần làʍ t̠ìиɦ điên cuồng của thiếu gia, nhưng cậu hy vọng thiếu gia sẽ đối xử với mình một cách trân trọng hơn là điên cuồng mây mưa với cậu.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, lần đầu tiên Nịnh Bảo chính thức nói lời chia tay với thiếu gia, khi nói ra hai chữ chia tay, Nịnh Bảo cảm thấy trái tim mình như bị một đôi bàn tay vô hình nắm lấy, rất đau.
Nhưng cho dù rất đau, Nịnh Bảo vẫn nói: “Thiếu gia, Nịnh Bảo không muốn sống với anh nữa.”
Mấy ngày nữa trường học sẽ khai giảng, Nịnh Bảo phải đến báo cáo, cậu không thể ở cùng thiếu gia được nữa, cậu chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của thiếu gia, sớm muộn gì cũng phải ly biệt.
Nghe Nịnh Bảo nói chia tay với mình, Ôn Thời Kình hung hăng nhíu mày, đôi mắt vốn là ôn nhu lại hiện lên một tia hung bạo, anh không ngờ người hầu nhỏ của mình sẽ chủ động nói chia tay với anh.

Bình luận

Để lại bình luận