Chương 13

Đứa bé lớn lên là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp, đáng yêu, Tống Tụng đặt tên cho con bé là Tống Nhân Nhân, đơn giản là dễ nhớ dễ viết, khi gọi tên cũng đặc biệt dễ nghe, dịu dàng. Sau khi đứa nhỏ được nửa tuổi, cậu mới từ Thụy Sĩ trở về nước, xử lý những chuyện tồn đọng cả một năm ở công ty.
Khi Lưu Nguyên Bạch nhìn thấy cục bông mềm mại nhỏ nhắn, đôi mắt cậu ta mở to ra “Mẹ nó, cậu thật sự có con sao? Mẹ đứa bé là ai, cậu không dẫn về cùng sao?”
Tống Tụng nói đúng trọng tâm “Khó sinh nên đã mất.”
“Cho nên ở Thụy Sĩ cậu nuôi tình nhân là thật sao? Cậu giấu cũng quá kỹ rồi đấy, khi đó tôi chẳng nhìn ra dấu vết nào cả. Vậy mẹ đứa bé là người Thụy Sĩ sao, đứa nhỏ này nhìn không lai tây.”
“Không phải, là người Trung Quốc. Chuyện này rấtphức tạp, mẹ đứa nhỏ đã chết khiến tôi đau xót đến không nói thành lời, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa có được không?”
Lưu Nguyên Bạch cực kỳ hoài nghi vẻ mặt bình tĩnh của Tống Tụng, tɾong lòng cậu ta vô vàn nghi vấn muốn hỏi tới, nhưng Tống Tụng không định giải thí¢h nhiều, cậu ta cũng không hỏi thêm nữa.
Tống Tụng khó chịu, cậu ta cũng khó chịu, cậu ta đợi Tống Tụng nhiều năm như vậy rồi, thật khó lắm mới có can đảm thổ lộ với cậu, lại vì sự do dự của mình, lấy cớ là ngày cá tháng tư để cho qua, cuối cùng hai người chẳng nhắc tới việc đó nữa, cả hai đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Không ngờ tới Tống Tụng thật sự có con, sau này còn muốn làm người cha đơn thân nuôi nấng đứa nhỏ, cậu ta không khỏi nhớ lại câu nói trước đây của Tống Tụng tôi không có vợ, nhưng có một đứa con có được không?
Dường như khi đó Tống Tụng đã biết trước kết quả của hiện tại. Lưu nguyên bạc kìm nén sự hoài nghi của bản thân lại, thử lên tiếng dò hỏi “Tôi muốn làm cho nuôi của đứa nhỏ, sau này con bé cũng là con của tôi, chúng ta cũng nhau nuôi dưỡng con bé.”
Lúc này Tống Tụng thật sự không từ chối “Được.”
Khi Lục Tri Hạc tới thành phố B, hắn tới đúng vào mùa đông lạnh giá, hắn tới tham gia hội nghị thúc tiến thươռg mại ở tòa thị chính, sau khi kết thúc còn phải ăn cơm cùng mấy vị lãnh đạo ở đó.
Mấy năm gần đây hắn luôn vững vàng mở rộng phạm vi kinh doanh của mình, công ty chi nhánh của hắn có khắp nơi ở thành phố B, do đó không tránh được việc phải qua lại với những lãnh đạo và nhiều ông chủ lớn ở thành phố B.
Trên bàn cơm, hắn yên lặng ngồi nghe những lãnh đạo kia nói về kế hoạch phát triển thươռg mại tɾong tương lai của thành phố B, lại vô tình nghe được cái tên quen thuộc Tống Tụng.
Mấy năm gần đây Tống Tụng kinh doanh rấtphát triển, trên mọi phươռg diện đều cực kỳ ưu tú, còn thầu luôn những hạng mục lớn của một số tỉnh, do đó không bất ngờ khi nghe thấy tên cậu tɾong bữa tiệc như này.
Ngoài Lục Tri Hạc còn có hai ông chủ lớn ở thành phố A, ít nhiều gì cũng nghe được chuyện có liên quan tới Lục Tri Hạc và Tống Tụng, ngay sau đó thì thầm bên tai Lục Tri Hạc “Tống Tụng sao? Nghe nói người này có chút xích mích với cậu?”
Lục Tri Hạc im lặng một lúc, rồi lắc đầu “Cũng không phải như thế.”
Thời gian trôi qua, hắn và Tống Tụng thật sự không có bất kỳ sự giao thoa nào, chuyện hắn nghĩ trước đây cũng không xảy ra, xảo trá rồi tống tiền cũng chỉ do hắn nghĩ nhiều mà thôi. Thời gian đã chứng minh cho hắn thấy, chuyện lúc trước đơn thuần là việc ngoài ý muốn, có lẽ hệ thống của khách sạn thật sự có vấn đề, có lẽ Tống Tụng không liên quan gì tới Trần Phượng, bọn họ thật sự không quen biết nhaụ
Đêm sung sướng tột cùng kia dường như chẳng tồn tại, Trần Phượng như biến mất khỏi thế gian này, dựa vào thực lực của hắn vẫn không tìm ra bất cứ thông tin nào liên quan tới Trần Phượng, hắn đã cử người theo dõi Tống Tụng một thời gian cũng không có kết quả gì, chuyện này cứ thế mà rơi vào bế tắͼ.

Bình luận

Để lại bình luận