Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lục Tri Hạc đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã biến mất từ lâu, ánh mắt trở nên tối đi không hiểu vì sao.
…Dưới màn đêm, Tống Tụng ngồi phía trước lái xe, Lưu Nguyên Bạch và Tống Nhân Nhân ngồi phía sau xe, ngươi một câu ta một câu, Tống Tụng không khỏi che trán, mệt mỏi nói “Nguyên Bạch, cậu không mệt sao?”
Lưu Nguyên Bạch cười nói “Mệt gì chứ? Hôm nay mở họp cả ngày, tôi cũng có thể đón được Nhân Nhân tan học. Chỉ là con bé này quá dày vò người khác rồi, tôi chơi với con bé cả đêm, vậy mà con bé còn sức chạy ra ngoài, làm hại chúng ta tìm lâu như vậy.”
Tống Nhân Nhân hét lớn lên “Không có, cha Lưu chơi với con có một chút đã nằm ngủ trên sô pha, con buồn ċһán quá mới chạy ra ngoài.”
“Ây ây ây, cha chơi với con con còn chê đúng không, ngày mai cha bảo dì Lưu trở về trông con, cha xem xem con chạy như nào được.”
Dì Lưu là dì giúp việc lâu năm ở nhà Lưu Nguyên Bạch, Lưu Nguyên Bạch là được bà ấy nuôi lớn. Nhưng trời con Tống Nhân Nhân làm trời làm đất cả ngày, vẫn thí¢h dì Lưu tới nhà chăm sóc bé, cho nên cậu ta và Tống Tụng để dì Lưu trở về nhà họ Lưu, hai người tự mình chăm sóc Tống Nhân Nhân.
Tống Tụng ngồi phía trước nói “Để ba nói thì, vẫn nên để dì Lưu quay lại, con bé ai cũng không nghe lời này, chỉ có dì Lưu mới trị được.”
Tống Nhân Nhân nói to “Không muốn, con không muốn a a a ”
Sau khi Tống Tụng sinh Tống Nhân Nhân ra rồi trở về nước, quả thật cậu đã trải qua cuộc sống gà bay chó sủa một khoảng thời gian. Tống Tụng làm sao biết cách làm ba người khác, ý nghĩ mượn tinh trung mang thai trước đó cực kỳ ngây thơ và ngu ngốc. Sau khi mang thai thì sao? Lúc sinh thì sao? Dạy dỗ con như thế nào, chăm sóc một đứa bé như nào, đây đều là chuyện khác hoàn toàn với việc quản lý công ty, Tống Tụng cực kỳ tin tưởng năng lực quản lý công ty của mình, nhưng đổi thành con của mình thì cậu thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, gian khó tɾong đó chỉ mình cậu mới hiểu rõ. Nhưng cho dù có nếm trải bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa, sự vui vẻ và hạnh phúc mà đứa bé mang tới đã lấn át hết tất cả, không gì thay thế được, cậu cứ thế mà chăm sóc con bé đến lúc hai tuổi.
Lưu Nguyên Bạch nói làm cha nuôi của đứa bé, nhưng trên thực tế khi đứa bé được một hai tuổi, cậu ta lại bận rộn với công việc của bản thân, thường xuyên không tới thăm đứa bé, đến khi đứa bé được ba bốn tuổi rồi, bắt đầu ghi nhớ rồi, mới xuấthiện trước mặt con bé. Có lần Tống Tụng nghi ngờ Lưu Nguyên Bạch là cố ý, nếu không sao có thể nhắm chuẩn như thế đợi đứa bé có thể ghi nhớ rồi mới xuấthiện trước mặt nó.
Trở về nhà Tống Tụng, cậu ôm con bé đi tắm rửa, Lưu Nguyên Bạch dỗ con bé ngủ. Tống Tụng thay áo ngủ rộng thùng thình, nằm trên giường mơ màng sắp ngủ mất.
Lưu Nguyên Bạch dỗ bé con ngủ xong, cậu ta không trở về phòng của mình, mà gõ cửa phòng của Tống Tụng.
Tống Tụng do dự một lúc, sau đó lên tiếng “Vào đi.”
Lưu Nguyên Bạch vặn nắm tay cửa, nhẹ tay nhẹ ͼhân đi vào phòng.
“Ngày đó cậu nói sách tôi cần xem để ở đâu?”
Tống Tụng mệt mỏi chỉ tầng thứ hai ở kệ sách.
Lưu Nguyên Bạch lấy sách rồi cũng không rời đi, cậu ta đi tới bên cạn♄ giường Tống Tụng, nhìn hai mắt đang nhắm chặt lại của Tống Tụng. Tống Tụng không nghe âm thanh Lưu Nguyên Bạch rời đi, cậu mở mắt ra, quả nhiên Lưu Nguyên Bạch đang đứng ở đầu giường của cậu, đang từ trên cao lẳng lặng nhìn chằm chằm cậụ
“Sao vậy?”
Lưu Nguyên Bạch cười nói “Không có gì. Tôi đột nhiên nhớ ra lúc chúng ta còn nhỏ, cha mẹ thường xuyên bận công việc nên mấy ngày liên tục không trở về nhà, cho nên tôi thường xuyên ở nhà cậu, cậu cũng thường xuyên tới nhà tôi, ngây ngốc cả ngày. Buổi tối chúng ta còn ngủ cùng giường, khi đó cậu ngủ cách tôi rấtxa, giống như một cô vợ nhỏ e thẹn giữ khoảng cách với tôi vậy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận