Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tống Tụng bị nói một tràng, cậu trầm mặc nhìn hắn, tɾong lòng cảnh giác lên, nhớ lại lời lúc nãy hắn nói ‘vài phần tương tự’, cậu càng không biết hắn có ý gì.
“Lục tổng lớn tuổi rồi thì lập gia đình đi, chạy tới nhà người khác, thăm con người khác làm gì chứ?”
Ánh mắt Lục Tri Hạc ấm áp lên “A, thật là con nhà người ta sao?”
Thấy Lục Tri Hạc không định đi, bị cậu nói như vậy nhưng mặt cũng không thay đổi, ngồi trên giường của con bé cũng không định đứng lên, thật sự da mặt dày tới cực điểm. Cậu lại đi qua, muốn kéo Lục Tri Hạc đứng lên, lại không ngờ Lục Tri Hạc lại kéo ma͙nh cậu ngã xuống giường, ngay sau đó cơ thể Lục Tri Hạc đè lên người cậụ
“Lục Tri Hạc ” Tống Tụng hoang mang, rối loạn kêu lên, vốn dĩ chỉ định đơn thuần chất vấn Tống Tụng vài câu, Lục Tri Hạc không biết vì sao đột nhiên bị ngắt lời, khiến hắn không biết nên mở miệng chất vấn như thế nào, hắn vẫn đè chặt Tống Tụng đang lộn xộn dưới thân, hắn nhìn cậu tới ngây người.
Tiếng kêu to vừa rồi thật sự…Có chút quen tai. Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Tống Tụng đã tránh thoát sự kiềm chế của hắn, từ dưới thân hắn vòng ra, chạy nhanh xuống giường, cách một khoảng xa với Lục Tri Hạc, cậu liên tục thở dốc, ổn định lại cảm xúc.
Lúc Lục Tri Hạc vào phòng chỉ bật đèn ở đầu giường, ánh đèn cũng không chiếu tới góc tɾong phòng, nơi Tống Tụng đứng vừa hay là nơi ánh đèn không chiếu tới, từ góc nhìn của Lục Tri Hạc, Tống Tụng đang liên tục thở dốc vì hành vi thất lễ của hắn lúc nãy, hành động này càng khiến Lục Tri Hạc hoảng hốt hơn, ý nghĩ thái quá đột nhiên nảy lên, khiến thần hồn của hắn câu diệt.
Dưới ánh đèn tối tăm, vẻ ngoài của Tống Tụng, quá giống với Trần Phượng đã gặp vào nhiều năm trước…Chỉ là một người để tóc xoăn màu nâu, một người để tóc ngắn màu đen, nhưng cần thận nhìn, dáng người Tống Tụng cao ngang ngửa Trần Phượng, nhưng lúc đó Trần Phượng mang g͙iày cao gót, nếu trừ độ cao của cao gót ra, như vậy chính là cao bằng Tống Tụng.
Tống Tụng chưa bình tĩnh lại, cậu khàn giọng nói “Cút đi.”
Giọng nói này cực kỳ giống lúc Trần Phượng rúc tɾong ngực hắn, nghẹn ngào rên ɾỉ, lúc đó Trần Phượng mềm nhũn thừa nhận du͙c vọng của hắn, âm thanh khàn khàn tới khó nghe, giọng nói cũng có chút trầm thấp, không khác gì Tống Tụng vào lúc này.
Tiếng nhảy nhót đi lên lầu truyền đến căn phòng ngủ chưa đóng cửa, theo đó là tiếng cười nói của Lưu Nguyên Bạch và Tống Nhân Nhân. Lục Tri Hạc chỉnh trang quần áo trên người mình lại, hắn không muốn gây chuyện tới quá khó coi trước mặt đứa nhỏ, vì thế nhỏ giọng nói xin lỗi với Tống Tụng, sau đó đi ra ngoài, vội vàng chào hỏi đứa nhỏ và Lưu Nguyên Bạch, sau đó rời đi, vội vàng đi xuống lầu, rời khỏi nhà họ Tống.
Lục Tri Hạc căng thẳng đến đôi tay đã run lên, hắn lấy tóc của Tống Tụng tɾong lúc vội vàng lấy được ra, đúng quy cách bỏ vào túi ni lông, sau đó lái xe rời đi.
Trên đường trở về khách sạn, tɾong đầu Lục Tri Hạc hiện lên từng chuyện từng chuyện về hắn và Trần Phượng, tɾong chốc lát lại bị khuôn mặt Tống Tụng chiếm cứ, khuôn mặt Trần Phượng càng mơ hồ đi, khuôn mặt Tống Tụng lại càng đậm sâụ Những vấn đề trước đây nghĩ thế nào hắn cũng không hiểu được giờ đã có đáp án, ví dụ như sao ngực của Trần Phượng lại phẳng, sai có đôi khi tiếng rên ɾỉ của Trần Phượng lại thô như vậy, vì sao hắn tìm không thấy dấu vết nào của Trần Phượng, còn Tống Tụng ở thành phố B xa xôi sinh một đứa con ruột của hắn, thân phận mẹ ruột của đứa bé lại mơ hồ.
Nếu Trần Phượng và Tống Tụng là một…
Đột nhiên Lục Tri Hạc ấn phanh lại, quán tính lớn khiến đầu hắn đập vào tay lái, may có dây an toàn đã cứu hắn một mạng. Dòng xe phía sau đang điên cuồng bấm còi, lúc này Lục Tri Hạc mới lái xe tiếp tục.
Kết quả giám định lần này có rấtnhanh, Tống Tụng và Tống Nhân Nhân có quan hệ huyết thống với xác suất là 99.9999% về mặt sinh học, Tống Tụng cũng là cha ruột của con bé.

Bình luận (0)

Để lại bình luận