Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bữa tiệc tan, cậu và Lục Tri Hạc nói với nhau chưa được ba câu, Tống Tụng ngồi vào xe, tài xế ngồi vào vị trí lái, chở cậu trở về nhà.
Mấy ngày sau đó, Lục Tri Hạc không dây dưa với cậu nữa, Tống Tụng thu dọn hành lý xong, chờ tới sáng ngày mai đi. Lưu Nguyên Bạch tới phòng hỏi cậu “Sao đi lâu như vậy? Trước đây không phải cậu chỉ đi một hai ngày thôi sao?”
“Giao thông ở những chỗ trước đây thuận tiện, nhưng lần này nơi tôi tới là huyện thành nhỏ, cần ngồi máy bay, ngồi xe bus, ngồi xe riêng mới có thể đến được, đi đường thôi đã mất hai ngày rồi.”
“Cực khổ như vậy sao, nơi đó có hạng mục gì cần cậu qua xem vậy?”
“Phong cảnh nơi huyện thành đó tuyệt đẹp, dân phong lại thuần phác, nhưng mà vẫn chưa phát triển lắm, cho nên có chút bất tiện. Tôi cảm thấy nơi đó có tiềm năng, đáng để đầu tư, cho nên mới đi xem thử.”
“Vậy cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi đïện cho tôi.”
Tống Tụng hiếm khi ngoan ngoãn đồng ý với cậu ta, Lưu Nguyên Bạch đi rồi, cậu nằm xuống giường, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Trời tờ mờ sáng cậu đã bị tài xế gọi dậy, cậu rửa mặt rồi cầm bánh mì được hâm nóng lên xe ăn, tài xế chở cậu ra sân bay rồi rời đi, cách thời gian đăng ký còn lâu, Tống Tụng ăn không ngồi, chơi đïện thoại tɾong phòng chờ.
Chỉ một lúc sau, dường như có người đàn ông cao lớn ngồi bên cạn♄ cậu, Tống Tụng cũng không bận tâm, mãi cho tới khi chơi đïện thoại mệt rồi, cậu ngẩng đầu lên, chớp mắt, liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạn♄ mình, cậu không khỏi quay đầu lại, buột miệng thốt lên “Sao anh ở chỗ này?”
Người đàn ông cũng chớp mắt nhìn cậu “Sao tôi không thể ở chỗ này?”
Ngay sau đó Tống Tụng ổn định lại cảm xúc của mình, lễ phép gật đầu với hắn, sau đó không nói chuyện với hắn nữa. Người đàn ông nhích lại gần, cười nói ”Tống tổng, hình như cậu ngủ rấtngon, khí sắc khá hơn nhiều so với mấy ngày trước.”
Tống Tụng không cười nổi, lại lần nữa cúi đầu chơi đïện thoại. Người đàn ông rời khỏi chỗ ngồi, Tống Tụng lén nhìn theo, phát hiện người đàn ông đang đứng trước máy bán hàng tự động, cậu không bận tâm nữa, xoay đầu lại nhìn chằm chằm đïện thoại.
…Lục Tri Hạc không phải nói tới thành phố B làm việc sao, sao lâu như vậy rồi không trở về? Phòng chờ này của cậu đều là những khách hàng có cùng chuyến bay tới ngồi chờ, sao hắn xuấthiện ở chỗ này? Chẳng lẽ Lục Tri Hạc đi tới nơi cậu định đi sao?
Nhớ tới mấy ngày trước Lục Tri Hạc cũng xuấthiện tɾong bữa tiệc của lãnh đạo, hạng mục ở huyện thành này là do lãnh đạo đề cử, bây giờ xem ra, không biết Lục Tri Hạc đã lén lút nói gì với lãnh đạo kia, hạng mục cậu coi trọng, Lục Tri Hạc cũng để tâm tới, còn định đi công tác cùng với cậụ..Sao từ đầu tới cuối chẳng ai nói cho cậu biết hết vậy?
Sắc mặt Tống Tụng trở nên khó coi, đã lâu rồi cậu chưa từng kích động muốn từ bỏ hạng mục ở huyện thành kia để về nhà ngủ ngon giấc, nhưng cậu cố gắng kìm nén lại, chuyện này còn chưa quyết định mà, dựa vào cái gì cậu phải nhường cho người khác. Cậu căng mặt nhìn màn hình đïện thoại tới xuấtthần, Lục Tri Hạc trở về cậu cũng không nhận ra, mãi cho tới khi Lục Tri Hạc đưa cho cậu ly cà phê nóng, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Máy bán hàng tự động có đồ uống nóng sao?”
“Cậu còn biết tôi đi tới máy bán hàng tự động sao? Cậu thật quan tâm tôi.”
“…”
Thấy cậu không nhận, Lục Tri Hạc lại nói “Tôi chỉ mua chai nước ở máy bán hàng tự động cho mình, nhưng nhớ lại có lẽ Tống tổng không thí¢h uống đồ lạnh, tôi đi ra ngoài mua giúp cậu cà phê nóng. Thế nào, tôi đủ săn sóc chưa?”
Đã nói tới mức này rồi, Tống Tụng cũng đành tiếp nhận, nhỏ giọng cảm ơn hắn.
Cậu thử uống một ngụm, phát hiện cà phê không quá đắng, ngược lại bỏ thêm rấtnhiều đường, gần với khẩu vị của cậu, cậu có chút tò mò nhìn Lục Tri Hạc. Sao Lục Tri Hạc biết cậu thí¢h đồ ngọt?
Cậu không hỏi ra, ngay sau đó lại căng mặt ra, lúc đăng ký cũng không cho Lục Tri Hạc sắc mặt tốt. Ngược lại, Lục Tri Hạc luôn hỏi han ân cần, suốt đường đi luôn săn sóc cậu, đôi khi hỏi cậu đói bụng không, đôi khi hỏi cậu muốn ăn gì, quả thật phiền chết được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận