Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Muốn chịch.
Tống Tụng lại chẳng thèm nhìn hắn, đôi môi mỏng khép mở nói “Ừm.” sau đó cầm túi làm việc của mình đi ra ngoài.
Lục Tri Hạc đuổi theo cậu tới cửa “Anh đưa em…”
”Không cần, em tự lái xe của mình.”
Chiếc xe màu đen đã phủ bụi một năm nay đã được đem đi rửa, Tống Tụng thuần thục lái xe rời đi, xe chầm chậm rời khỏi cổng lớn nhà họ Lục.
Lục Tri Hạc đứng ngoài cửa ngốc ra một lúc lâu, trước khi trở thành hòn vọng phu đột nhiên tỉnh táo lại hắn cũng phải đi làm.
Hắn lại chạy vào tɾong nhà, lấy miếng bánh trên tay mẹ Lục, ngậm vào miệng, lại nghe mẹ Lục lải nhải “Chậm một chút, không ai g͙iành với con. Con dâu đi làm rồi sao? Con mang cho thằng bé một phần đi, mẹ gói lại cho con, à, con đừng ăn vụng đấy ”
Lục Tri Hạc liên tục đồng ý, sau khi trở về phòng chỉnh trang lại xong rồi, hắn mang theo bữa sáng lái xe đi làm.
Lục Tri Hạc dừng xe dưới lầu tập đoàn Tống thị, cầm bữa sáng của Tống Tụng đi vào tɾong.
Người tɾong công ty đều biết hắn, nhớ lại lúc hắn và Tống Tụng tổ chức tiệc đã vô cùng linh đình, đoán chừng người ở hai thành phố A và B đều biết chuyện này. Hắn đi thẳng vào thang máy, bấm tầng cao nhất, đi tới trước cửa phòng làm việc của Tống Tụng, khi định đẩy cửa vào, lại nghe tiếng nói chuyện nho nhỏ ở tɾong phòng vang lên.
Giọng nói của Tống Tụng bình tĩnh, trước sau như một cực kỳ dễ nhận ra, giọng nói khác rõ ràng có chút trầm thấp khiến hắn vô thức ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó đã nhận ra là ai
Hắn không tiếp xúc nhiều với chủ nhân của giọng nói này, chỉ gặp mặt vài lần, lại không ngờ rằng hắn đã kết hôn và sinh con với Tống Tụng rồi người này vẫn xuấthiện trước mặt cậu, hắn bất giác sinh ra sự nghi hoặc lớn.
Lưu Nguyên Bạch ở tɾong phòng nói “Cậu vẫn ở bên anh ta.”
“…”
“Đây là món quà tôi tặng cho hai người, hôn lễ của hai người tôi không tới, cậu có trách tôi không?”
những lời này nghe sao cũng thấy biệt nữu, chẳng lẽ là muốn học theo giới trẻ làm trà xanh sao?
“Sao tôi trách cậu được, khi đó cậu phải ra nước ngoài công tác, cũng không thể trở về ngay được. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, không tới mức cậu không tới tôi sẽ trách móc cậu?
“Vậy tốt rồi. Các cậu như thế nào rồi?’
Mẹ nó, tới tra hộ khẩu sao?
Như nào là sao, định hỏi có hài lòng không sao?
”Là không quá tốt sao?’
“…Cũng không phải, bọn họ rấttốt với tôi.”
“Vậy cậu thật sự yêu anh ta sao?”
”…”
Bầu không khí tɾong văn phòng yên tĩnh lại, Lục Tri Hạc lén lút dán tai vào cánh cửa, hận không thể phá hủy cánh cửa này, để hắn có thể nhìn hết hành động của hai người tɾong văn phòng.
Thình thịch, thình thịch.
Chỉ có tiếng tim đập liên hồi của hắn vang lên. Cho tới nay, đều chỉ có hắn bày tỏ tâm ý của mình cho Tống Tụng biết, hắn chưa bao giờ nghe được đáp án từ miệng của Tống Tụng. Lúc này vấn đề này đã bị Lưu Nguyên Bạch hỏi tới, không riêng gì Lưu Nguyên Bạch, hắn cũng muốn biết đáp án tɾong lòng Tống Tụng.
“Cậu cần phải nghĩ lâu tới vậy, có nghĩa là không yêụ”
Cậu ta đừng sớm kết luận như vậy chứ
“Yêu?”
“?”

Lục Tri Hạc ở ngoài cửa kích động đến mức muốn đâm vào tường, hắn đứng thẳng lưng lên, giả vờ ho khan một tiếng.
Tống Tụng bình tĩnh nhìn ra cánh cửa nói “Vào đi.”
Lục Tri Hạc ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào tɾong, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Nguyên Bạch ăn mặc nghiêm chỉnh kia, đặt bữa sáng do mẹ Lục tự làm lên bàn Tống Tụng nói “ Bà xã, mẹ bảo anh mang bữa sáng tới cho em, em xem buổi sáng em vội vàng ra ngoài, bữa sáng cũng không ăn, như này thì dạ dày sao chịu được.”
Tống Tụng gật đầu với hắn “Đợi lát nữa em ăn…Lục tổng còn có chuyện gì sao?”
Lục Tri Hạc thầm thấy khó chịu Dựa vào cái gì mà hỏi hắn lại không hỏi Lưu Nguyên Bạch?
Nhưng ngay sau đó đã biến mất, bọn họ đã kết hôn, có 3 đứa con, Tống Tụng cũng chính miệng nói yêu hắn, hắn nên rộng lượng một chút, để cho hai người bọn họ có chút thời gian. Dù sao Lưu Nguyên Bạch ở cùng một mái nhà với Tống Tụng nhiều năm như vậy, cũng không làm ra chuyện gì với Tống Tụng, bây giờ càng không có khả năng.Lục Tri Hạc cũng gật đầu “Anh đi làm đây. Lưu tổng hẹn gặp lại, khi nào cậu rảnh tôi mời cậu ăn cơm.”
“…Không cần, cảm ơn.”
Lục Tri Hạc xoay người rời đi, nhưng rõ ràng cơ thể và lý trí của hắn không đồng nhất, hắn rời khỏi tập đoàn Tống thị, ngồi vào xe của mình, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm tòa nhà tập đoàn Tống thị ở đối diện.
Hắn liên tục xem thời gian, cuối cùng hai mươi phút sau, Lưu Nguyên Bạch mới xuấthiện ở cửa công ty, lái xe nghênh ngang rời đi. Lục Tri Hạc hừ lạnh, sau đó khởi động xe , lái xe tới cửa công ty nhà mình.
Ánh mặt trời lúc này vừa đẹp, trời xanh mây trắng, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống vai Lục Tri Hạc, khiến mỗi sợi tóc của hắn như phát sáng. Khuôn mặt luôn trầm ổn hiện lên ý cười, nghĩ tới Tống Tụng đang ăn bữa sáng, tɾong lòng hắn không nhịn được mềm mại ra.
Hắn và Tống Tụng mất 6 năm mới tu thành chín quả, cả quá trình này hắn không khác gì chú chó dính người, bám chặt lấy Tống Tụng. Bây giờ mỗi ngày Tống Tụng đều ngủ bên cạn♄ hắn, con lớn nhất của bọn họ cũng học tiểu học rồi, hai đứa bé mới sinh còn mang tã, cuộc đời hắn chẳng còn nuối tiếc. Chấp niệm tɾong suốt 6 năm của hắn tan thành mây khói, Tống Tụng là người quan trọng nhất với hắn, trên đời này ngoại trừ con ra Tống Tụng có thể dựa vào hắn.
Hai người đã dây dưa nhiều năm, kết quả hiện tại là tốt nhất.
Tống Tụng, anh yêu em.

Bình luận (0)

Để lại bình luận