Chương 52

Sau khi lêu lổng với anh rể trở về, Tống Hàm lại ngậm một bụng tinh dịch.
Rõ ràng là cô chủ động cầu hoan, nhưng hiện tại nằm ở trên giường, rồi lại bắt đầu rầu rĩ không vui.
Tống Hàm cầm lấy điện thoại di động, tin nhắn muốn tách ra với anh rể trong hộp thoại đã biên tập xong, lại chậm chạp không dám gửi đi.
Vừa sợ tổn thương lòng anh rể, lại sợ anh rể sẽ tức giận, khiến cho mọi người đều biết.
Nhưng tiếp tục làm loạn với anh rể như vậy, cô làm sao dám đối mặt với chị gái.
Sáng sớm, cửa phòng Tống Hàm đã bị gõ vang.
Là Tống Vân tới, cô ấy đè Tống Hàm lại, ngồi bên giường cười hỏi cô: “Có phải chị làm phiền em không?”
“Không có, em vốn đang muốn rời giường.” Tống Hàm cầm tay Tống Vân, thấp thỏm nhìn chị gái của mình.
Hai năm không gặp, chị gái ngược lại càng tự tin xinh đẹp hơn, hiển nhiên cho dù cô ấy độc thân ở nước ngoài, cũng sống rất khá.
Tống Vân xoa xoa mặt cô, “Có phải em có tâm sự hay không, chị cảm thấy hình như em không vui lắm.”
Tống Hàm giật mình, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nắm chặt tay chị gái, cầu xin: “Chị, lần này chị về có phải chỉ tạm ở lại vài ngày, sau đó lại phải ra nước ngoài không?”
Tống Vân nhún nhún vai: “Đương nhiên rồi, chị xin nghỉ phép về.”
“Chị có thể đừng đi nữa không.” Tống Hàm đứng dậy ôm lấy Tống Vân, “Cả nhà đều rất nhớ chị, mỗi lần đều chỉ có thể nói chuyện cách màn hình điện thoại, có rất nhiều lời cũng nói không rõ ràng…”
Tống Vân thở dài: “Em lớn lên sẽ hiểu.”
Hốc mắt Tống Hàm ươn ướt: “Em không hiểu, hơn nữa anh rể thì làm sao bây giờ? Chị luôn ở nước ngoài, còn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.”
“Chị thấy là em không nỡ bỏ người anh rể Tần Tự Ninh này, từ nhỏ em đã thích quấn lấy anh rể mua đồ ăn vặt cho em, anh rể em còn nói em là một con quỷ tham ăn!”
Tống Hàm nghe được cả kinh, vội vàng phản bác: “Em hiện tại đã không thèm ăn nữa rồi!”
Nhưng lại bắt đầu thèm những thứ khác của anh rể.
“Được rồi.” Tống Vân an ủi vỗ vỗ sau lưng Tống Hàm, “Chị gái sẽ ly hôn với anh rể, chờ làm xong thủ tục chị sẽ nói cho cha mẹ, trước tiên em phải thay chị gái giữ bí mật nha!”
Tống Hàm rơi nước mắt xuống, “Chị tìm bạn trai mới sao? Cha mẹ cũng sẽ rất đau lòng…”
Trẻ con luôn sợ môi trường xung quanh thay đổi liên tục, khát vọng lớn lên trong môi trường ổn định giả dối hoàn mỹ, nhu cầu bản năng đối với môi trường trưởng thành mà thôi.
Tống Vân cười cười: “Cho nên trước tiên phải gạt cha mẹ, tiền trảm hậu tấu, hơn nữa chị gái cũng không có ý định về nước, đối với môi trường làm việc hiện tại, con đường thăng chức, phúc lợi đãi ngộ vân vân chị đều rất hài lòng, dự định thường trú ở nước ngoài, hơn nữa sẽ xin di dân.”
Tống Hàm ngây dại: “Ý của chị là, chị sẽ không bao giờ trở lại?”
Tống Vân không cảm thấy có gì không ổn: “Có thể trở về ăn lễ mừng năm mới, hoặc là nói chị phấn đấu ra thành quả gì đó, hoặc là được cơ hội nào đó, tương lai có thể đón cha mẹ qua bên đó dưỡng lão mà!”
Bên kia lớn dương đối với Tống Hàm mà nói thật sự là quá xa xôi, tiếng khóc của cô càng ngày càng nặng nề, nhưng lại không nói nên lời: “Nhưng mà…”
“Hàm Hàm, nhìn chị gái.” Tống Vân nâng mặt Tống Hàm lên nhìn cô: “Em muốn chị ở nhà, tìm một công việc gần đây, cùng em và cha mẹ sao?”
“Em có cuộc sống của em, chị cũng có cuộc sống của chị, cha mẹ cũng có cuộc sống của chính bọn họ và vòng tròn quan hệ riêng, mặc dù là chị ở nhà, em cũng như thường mỗi ngày đều đi học và đi chơi với bạn học, cha mẹ cũng sẽ làm việc, làm những việc cần làm, cuối tuần đi chơi mạt chược hoặc là đánh cờ, điểm khác nhau chẳng qua chỉ là trong nhà có nhiều hơn một bộ bát đũa hay thiếu một bộ bát đũa mà thôi!”
“Huống chi chị cũng không ở nhà, có khác gì đi nước ngoài đâu? Cũng là lễ mừng năm mới mới về.”
Nước mắt Tống Hàm vẫn chảy không ngừng, “Vậy em nhớ chị thì làm sao bây giờ?”
“Nhớ chị thì đi tìm chị.” Tống Vân lau nước mắt cho Tống Hàm, “Em là quỷ nhỏ thích khóc nhè, vẫn là nhiều nước mắt như vậy, em cũng không phải luôn nhớ nhung chị từng giây từng phút đúng không?”
“Hàm Hàm, nếu như chị vì điểm ấy của em, có thể vài ngày nửa tháng em mới có một chút nhớ nhung, mà từ bỏ giấc mơ của mình ở lại đây, em không cảm thấy rất buồn cười sao?”
“Em cũng giống như vậy, sau khi lên lớn học sẽ đi xa, sau đó bởi vì đủ loại cơ hội và lí do mà phải di chuyển liên tục, không phải sao?”
“Tình thân cũng chỉ là ích kỷ lấy cớ, tất cả mọi người đều cột ở bên cạnh nhau không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngược lại hằng ngày chạm trán và oán hận sẽ làm hết thảy biến chất!”
Ánh mắt Tống Hàm có chút mờ mịt, nhưng nghiêm túc nghe Tống Vân nói: “Em, hình như em hiểu được một chút.”
Tống Vân cười sờ sờ đầu của cô: “Em xem chú và dì của chúng ta đều ở thành phố này, nhưng cha mẹ cũng không cần mỗi ngày đều gặp mặt bọn họ hay nhớ nhung gì, ngược lại trong nhà chỉ cần có việc gì đó, bọn họ đều đang oán giận không phải sao?”
Tống Hàm bị chọc cười, “Em nhớ ra rồi, sợ người khác bay quá xa, quá cao cách xa mình, sợ mất đi một chỗ dựa mà bẻ gãy cánh người khác, ép buộc cô ấy ở lại bên cạnh là không đúng, giáo viên mỹ thuật của em đã nói qua lời này, còn cổ vũ chúng em nhất định phải cố gắng hết sức đi xa nhìn ngắm thế giới.”
Tống Vân lại bắt đầu nhéo má mềm mại của Tống Hàm: ” Bảo bối nhỏ nhà em thật sự là tri kỷ của chị, chị nói gì em cũng nghe…”

Bình luận

Để lại bình luận