Chương 57

Tần Tự Ninh cảm giác mí mắt mình rất nặng, anh cố gắng mở to mắt một chút, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Tống Vân cùng với Tống Hàm đang khóc đến đỏ mắt.
Cũng may, xem ra Tống Vân không báo cho cha mẹ vợ.
Trong lòng vừa may mắn như vậy, “Bốp” một tiếng bạt tai vang dội vang lên, anh quả thực bị tát tới đần người.
Tống Hàm theo bản năng ngăn cản: “Chị… chị, anh ấy…”
“Ba” lại một tiếng.
Tống Vân hiện tại nhìn thấy khuôn mặt này của Tần Tự Ninh lập tức hận không thể chém anh thành trăm mảnh, hết lần này tới lần khác còn không có cách nào dựa vào luật pháp để đưa anh đi ăn cơm tù.
Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, tên chó chết tiệt này hết lần này tới lần khác lại nổi lên tâm tư với em gái vị thành niên của cô ấy.
“Tôi thật sự muốn giết anh, đừng tưởng rằng tôi không thấy anh mở mắt, Tần Tự Ninh!”
Mặt Tần Tự Ninh tái nhợt, cười khổ mở mắt, “Xin lỗi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, anh bớt giận đi… Thật ra đổi góc độ khác mà nói, tôi chẳng qua là ly dị rồi mới bắt đầu một đoạn tình cảm mà thôi, đối tượng kia vừa vặn… A a…”
Lời còn chưa dứt, Tống Vân lại cho anh thêm một cái tát vang dội.
Tần Tự Ninh: “…”
Mặt đau quá.
Tống Hàm muốn ngăn lại không dám ngăn, ở một bên làm rùa đen rụt đầu không biết nên làm thế nào cho phải, cô cảm giác mình cũng có vấn đề lớn, nhưng mũi nhọn của chị gái chỉ nhắm ngay anh rể, cô cảm giác mình vẫn không nên đổ thêm dầu vào lửa thì tốt hơn.
Sự im lặng kỳ lạ kéo dài trong phòng bệnh, Tống Vân khoanh tay nhìn Tần Tự Ninh, ánh mắt khủng bố.
Một lát sau, Tần Tự Ninh giải thích: “Tôi cũng không phải chơi đùa mà thôi, tôi thật sự… a…”
Thêm một cái tát nữa.
Tần Tự Ninh lớn khái hiểu ý Tống Vân.
Bảo anh lập tức rời khỏi Tống Hàm, không còn một chút quan hệ gì, không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt cô nữa.
Tần Tự Ninh thở dài, mạo hiểm bị đánh, đưa mắt ra hiệu với Tống Hàm.
Tống Hàm cúi đầu càng sâu, “Chị, em, em sẽ học tập thật tốt… phiếu điểm đều cho chị xem, em, em có lỗi với chị…”
Tống Vân đau đầu, chuyện này không tiện làm lớn khiến mọi người đều biết, nhưng sau khi cô ấy kết thúc kỳ nghỉ còn phải trở về làm việc, Tống Hàm tuổi còn nhỏ không chịu nổi sự dụ dỗ của tình yêu, nhưng tên Tần Tự Ninh này còn nhiều chủ ý xấu xa, mồm miệng lanh lợi.
Cho dù là nói cho cha mẹ biết, bọn họ cũng chỉ giận dữ vài ngày, lập tức bị lời ngon tiếng ngọt của Tần Tự Ninh dỗ dành, vui vẻ tiếp tục xem anh như con rể.
Tống Vân càng nghĩ càng giận, phương pháp giải quyết tốt nhất chính là có một thiên thạch rơi từ trên trời xuống, đánh gục Tần Tự Ninh ngay tại chỗ.
Người này chính là biết cô ấy không có cách nào để xử lý anh, cho nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.
Suy nghĩ một lát, Tống Vân vẫy tay gọi Tống Hàm ra ngoài nói chuyện riêng.
Tống Hàm cúi đầu như chim cút, “Sau này, em không bao giờ gặp lại anh rể nữa…”
Tống Vân thở dài, “Có gặp mặt hay không tùy thuộc vào em sao?”
Con sói đuôi to Tần Tự Ninh kia, ngửi thấy mùi là có thể ăn vụng, cho dù Tống Vân làm việc ở thành phố này, cũng không dám đảm bảo mình có thể trông chừng anh.
“Ngoan ngoãn học tập, xin đi du học.” Tống Vân nghiến răng nghiến lợi, “Chơi đủ rồi thì đá anh ta đi!”
“Dạ… A?”
Tống Vân trừng mắt, tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn: “Em bao nhiêu tuổi còn anh ta bao nhiêu tuổi, trên thế giới có bao nhiêu trai đẹp em có biết không? Chuyện này chị không cho phép để cho cha mẹ biết, còn có, về sau mỗi ngày em đều phải gọi điện thoại cho chị một lần, phiếu điểm mỗi kỳ chị đều muốn xem, lên lớn học không cho phép em chọn ở lại thành phố, những thứ khác đợi chị nghĩ tới lại nói!”
“Không, chị đừng nóng giận, em không cần anh rể, em chỉ cần chị.” Tống Hàm khóc nhào vào trong lòng Tống Vân, “Em thật sự biết mình làm sai, về sau sẽ không bao giờ gặp lại anh rể nữa…”
Tống Vân vỗ lưng Tống Hàm, thở dài.
Cô bé ngốc này, đã nói có gặp hay không căn bản không quyết định bởi cô.
Nếu cô ấy có biện pháp, cũng sẽ không khoan dung như vậy.

Tần Tự Ninh ở bệnh viện dưỡng thương không ít ngày.
Tống Vân xuống tay chưa bao giờ lưu tình.
Người này cho tới bây giờ cũng không thành thật, mỗi ngày Tống Hàm tan học đến thăm anh, còn bị chấm mút.
Tần Tự Ninh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, lòng đầy tâm sự, lập tức biết cô gái nhỏ còn chưa thoát khỏi áy náy vì mình đã làm chị gái thất vọng!
“Vui vẻ một chút, bảo bối nhỏ của anh.” Tần Tự Ninh nhéo gò má có cảm giác đàn hồi vô cùng tốt của thiếu nữ, “Nhìn khuôn mặt em nhăn nhó kìa, vết thương của anh rể làm sao mà lành được!”
“Em chính là… cảm thấy rất tổn thương trái tim chị mà.” Tống Hàm cúi đầu, “Hơn nữa chị còn nói đợi em chán ghét rồi thì nhanh chóng vứt bỏ anh, vậy có phải chị ấy bảo em một năm sau, hoặc là thời gian nào đó, phải chia tay với anh…”
Tần Tự Ninh nghe vậy thì thần kinh nhảy dựng, anh biết Tống Vân không có ý tốt.
“Cô ấy chính là dọa em.” Tần Tự Ninh rút kim tiêm trên tay ra, động tác hết sức tự nhiên ôm Tống Hàm lên giường, vừa nghiêm túc giảng đạo lý với cô, vừa bắt đầu cởi quần áo của cô, “Chị em không có ở đây, bây giờ anh rể có thể thay chị ấy chăm sóc em, thật tốt biết bao!”
“Ưm… Tốt thì tốt… Nhưng anh rể… Anh, anh cởi quần áo em làm gì?”
Tống Hàm sợ hãi che ngực, “Anh rể, anh, anh quá đáng, anh không thể vận động kịch liệt, anh đừng như vậy…”
“Anh rể đã mấy ngày không chạm vào em, anh nhớ em vô cùng.” Tần Tự Ninh xoay người đặt cô gái quần áo xộc xệch dưới thân, bàn tay to không kiêng nể gì sờ tới sờ lui trên cơ thể mềm mại của cô gái, “Ngoan, để anh rể làm hai cái là được rồi…”
“Anh rể… A… Anh rể đừng… Đừng sờ…”
Hai tay Tống Hàm cố gắng từ chối cơ thể người đàn ông, nhưng không hề có tác dụng, Tần Tự Ninh thoáng chốc cắn bầu ngực trắng nõn của cô, liếm đến rung động.
“A… Anh rể…”
Tần Tự Ninh hưởng thụ hít thở, bụng dưới cương cứng cọ vào âm hộ mềm mại của cô gái, “Bảo bối thơm quá, sau này gả cho anh rể, anh rể làm em mang thai, mỗi ngày giúp em hút sữa…”
“Không muốn không muốn… Anh rể đừng hút, thật sự không được…”
Tống Hàm bị gậy thịt cứng rắn của người đàn ông trêu chọc đến nước chảy róc rách, thân thể đã sớm mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng phản kháng.
Anh rể mỗi lần đều như vậy, luôn mạnh bạo cưỡng ép cô.
Tần Tự Ninh thở hổn hển, lấy ra gậy thịt nóng hổi đang chờ phát động chen vào khe hở giữa hai chân cô gái: “Tiểu huyệt ướt hết rồi, anh rể vừa vặn giúp em thông nước, nếu không bên trong ngứa ngáy…”
Mắt thấy kích tình chỉ cần chút nữa sẽ cháy.
Chuông điện thoại di động của Tống Hàm bỗng nhiên vang lên.
“Là chị…” Tống Hàm trừng to mắt, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, “Mau mau mau, mau buông em ra, chị gọi điện thoại tới…”
Tần Tự Ninh: “…”
Anh đang khó chịu, chỉ có thể nhìn cô gái cuống quít dùng một tay mặc quần áo một tay nghe điện thoại.
“A… Chị… chị dậy rồi… Giọng em hoảng sợ sao… A ha ha… A? Mở video? Em… em…”
Tống Hàm lắp bắp: “Em, em đang ở bệnh viện…”
Tống vân mỉm cười: “Mở đi, chị gái vừa vặn rời giường rửa mặt, đợi lát nữa chạy bộ buổi sáng, lớn khái có hai tiếng rảnh rỗi, còn có thể nhìn em làm bài tập…”
“A a… Được, em làm bài tập đây…”
Tống Hàm vội vàng sửa sang lại một chút, xác nhận quần áo của mình hoàn hảo, sau đó mở video ra, lấy bài tập trong cặp sách ra, bắt đầu nghiêm túc học tập trong phòng bệnh.
Tần Tự Ninh: “…”
Mặt anh xám như tro tàn ngã xuống giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Người anh em đang bừng bừng khí thế bên dưới chưa bao giờ trải qua sự trống rỗng cô đơn như vậy, không cam lòng dâng trào chờ đợi tiến công, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua…
Bên kia Tống Vân còn đang nói chuyện: “Bây giờ chị đến công ty, thời gian cũng muộn rồi, em cũng nhanh trở về nhà đi!”
“Được được được.” Tống Hàm ngoan ngoãn thu dọn cặp sách, đeo cặp sách rời đi, “Anh rể, ngày mai gặp lại!”
Tần Tự Ninh: “…”
Anh tức giận trở mình đưa lưng về phía Tống Hàm.
Tống Hàm: “Hừ! Đồ lưu manh!”

Bình luận

Để lại bình luận