Chương 58

: Ngọn Lửa Bùng Cháy Lại

Tống Hàm bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chiều tà chiếu lên mái tóc dài óng ả của cô, nhưng trong lòng cô là một cơn bão cảm xúc. Cuộc gọi video từ Tống Vân đã như một gáo nước lạnh dội lên ngọn lửa dục vọng mà Tần Tự Ninh khơi dậy trong cô. Cô biết mình đã sai, biết mối quan hệ này là cấm kỵ, là một bí mật không thể để ai phát hiện. Nhưng mỗi bước chân xa anh, trái tim cô lại nhói đau, cơ thể cô khao khát hơi ấm của anh, giọng nói trầm khàn đầy chiếm hữu của anh.

Trở về phòng, Tống Hàm nằm dài trên giường, ánh mắt dán vào trần nhà. Cô mở điện thoại, lướt qua tin nhắn cuối cùng của Tần Tự Ninh: “Hàm Hàm, anh rể nhớ em. Đừng để anh đợi lâu.” Lời nhắn đơn giản, nhưng lại khiến cô run rẩy. Ngón tay cô lướt trên màn hình, muốn trả lời nhưng lại sợ. Sợ chị gái phát hiện, sợ chính mình không đủ mạnh mẽ để từ bỏ anh. Cuối cùng, cô nhắn lại, giọng điệu đầy do dự: “Anh rể, em xin lỗi… Em không muốn làm chị buồn, nhưng em cũng không muốn rời xa anh. Em phải làm sao đây?”

Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên. Một cuộc gọi video từ Tần Tự Ninh. Tống Hàm cắn môi, tim đập thình thịch. Cô hít sâu, nhấn nút chấp nhận. Khuôn mặt anh tuấn của anh hiện lên, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô. Anh nằm trên giường bệnh, áo sơ mi mở vài cúc, để lộ lồng ngực rắn chắc. “Hàm Hàm, em đang ở đâu?” Giọng anh khàn khàn, mang theo sự cấp bách và khao khát không che giấu.

“Em… ở phòng mình,” Tống Hàm lí nhí, mặt đỏ bừng. Cô mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, hai bầu ngực căng tròn lấp ló dưới lớp vải lụa. Tần Tự Ninh nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào màn hình, như thể muốn xuyên qua khoảng cách để chạm vào cô. “Anh rể sắp xuất viện rồi. Đêm nay, em qua với anh rể được không? Anh nhớ mùi hương của em, nhớ cái miệng nhỏ ngọt ngào của em, nhớ tiểu huyệt chặt chẽ của em.”

Tống Hàm run rẩy, cơ thể bắt đầu nóng lên. Lời nói của anh như một liều thuốc kích thích, đánh thức mọi giác quan trong cô. “Nhưng… chị…” Cô ấp úng, cố gắng giữ chút lý trí còn sót lại. Tần Tự Ninh ngắt lời, giọng anh trầm xuống, đầy quyền uy: “Chị em đã đi rồi, Hàm Hàm. Bây giờ chỉ có anh và em. Anh rể sẽ chăm sóc em, sẽ cho em tất cả những gì em muốn. Em không cần sợ gì cả.”

Cô không thể kháng cự. Lời nói của anh, ánh mắt của anh, tất cả như một tấm lưới vô hình quấn chặt lấy cô. Đêm khuya, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Tống Hàm lén lút rời khỏi nhà, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Cô bắt taxi đến căn hộ của Tần Tự Ninh, nơi anh đã chuyển đến sau khi xuất viện. Vừa mở cửa, anh đã kéo cô vào lòng, môi anh gấp gáp tìm môi cô. Nụ hôn nóng bỏng, đầy chiếm hữu, như muốn nuốt chửng cô. “Hàm Hàm…” Anh thì thầm, tay anh siết chặt eo cô, ép cô vào tường.

“Anh rể…” Tống Hàm thở hổn hển, hai tay ôm lấy cổ anh, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay anh. Tần Tự Ninh không nói gì thêm, bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống chiếc giường lớn. Anh lột bỏ áo ngủ của cô, để lộ thân thể trắng nõn mềm mại, hai bầu ngực căng tròn rung nhẹ theo nhịp thở. “Hàm Hàm, em thật đẹp…” Anh thì thầm, cúi xuống ngậm lấy núm vú hồng hào, mút mạnh khiến Tống Hàm rên rỉ: “Ưm… Anh rể… Đừng…”

Nhưng cơ thể cô lại phản bội, hai chân khẽ dạng ra, mời gọi anh. Tần Tự Ninh cười khẽ, tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, ngón tay trượt xuống nơi riêng tư đã ướt đẫm. “Tiểu huyệt của Hàm Hàm nhớ anh rể, đúng không?” Anh trêu, ngón tay tách môi âm hộ, kích thích âm vật khiến cô cong người. “A… Anh rể… Ngứa quá…” Cô thở hổn hển, hai tay bấu chặt ga giường.

Tần Tự Ninh không chờ đợi, cởi quần, để lộ dương vật thô to đã cương cứng, quy đầu lấp lánh chất nhầy. Anh cọ xát vào miệng huyệt cô, trêu chọc: “Muốn anh rể cắm vào không, Hàm Hàm?” Tống Hàm rên rỉ, gật đầu: “Muốn… Anh rể… Cắm vào em…” Không để cô đợi lâu, anh đẩy mạnh, cắm sâu vào tiểu huyệt chặt chẽ. Tống Hàm hét lên, cảm giác đầy trướng khiến cô run rẩy. “A… Anh rể… Quá lớn…”

Tần Tự Ninh nhấp nhô, mỗi cú thúc đều khiến cô ngất ngây. “Hàm Hàm, anh rể sẽ làm em sướng mỗi ngày…” Anh gầm gừ, tay nắm ngực cô, xoa bóp, ngậm núm vú mút mạnh. Tiếng da thịt va chạm vang lên, dâm dịch chảy tràn ra ga giường. Tống Hàm ôm chặt anh, rên rỉ: “Ưm a… Anh rể… Sướng quá… Hàm Hàm muốn anh rể mãi mãi…” Cao trào ập đến, cô co giật, tiểu huyệt siết chặt khiến Tần Tự Ninh không chịu nổi, bắn tinh nóng hổi vào sâu trong cô.

Họ ôm nhau, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hòa quyện. Tống Hàm ngáp dài, mơ màng trong vòng tay anh. “Anh rể, em yêu anh…” Cô thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ. Tần Tự Ninh hôn lên trán cô, lòng đầy thỏa mãn. Anh biết, từ nay, cô là của anh, và anh sẽ không để bất kỳ ai cướp cô đi.

Bình luận

Để lại bình luận