Chương 62

: Lời Hứa Được Giữ

Trở về thành phố, Tần Tự Ninh nhanh chóng thực hiện lời hứa với Tống Hàm. Anh mua một căn biệt thự ở ngoại ô, nơi yên tĩnh và kín đáo, bao quanh bởi rừng cây và hồ nước, hoàn hảo cho cuộc sống bí mật của họ. Căn nhà được trang trí theo sở thích của Tống Hàm, với những gam màu pastel nhẹ nhàng, nội thất sang trọng, và một phòng ngủ chính rộng rãi với cửa sổ lớn nhìn ra thiên nhiên. Tống Hàm chuyển đến sống cùng anh, dù vẫn đi học, cô dành mọi thời gian rảnh để ở bên anh rể, xây dựng một thế giới chỉ có hai người.

Một tối, sau bữa ăn do Tần Tự Ninh tỉ mỉ chuẩn bị – món bò bít tết và rượu vang đỏ mà cô yêu thích – anh kéo Tống Hàm vào phòng khách, nơi ánh nến lung linh được sắp xếp thành hình trái tim trên sàn. “Hàm Hàm, anh rể có thứ muốn cho em,” anh nói, giọng trầm ấm, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, đơn giản nhưng thanh lịch. “Đây không phải cầu hôn chính thức, vì anh biết em còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Nhưng đây là lời hứa của anh rể – em mãi mãi là của anh, và anh sẽ dành cả đời để yêu thương, che chở cho em.”

Tống Hàm rưng rưng, nước mắt lấp lánh dưới ánh nến. Cô đeo nhẫn vào tay, nhào vào lòng anh, ôm chặt anh như sợ anh biến mất. “Anh rể, em không cần gì ngoài anh…” Cô thì thầm, hôn anh cuồng nhiệt, lưỡi nhỏ quấn lấy lưỡi anh, trao đổi hơi thở đầy đam mê. Nụ hôn nhanh chóng trở nên nóng bỏng, Tần Tự Ninh bế cô lên bàn ăn, kéo váy cô lên, lột quần lót ren xuống, để lộ nơi riêng tư ướt át.

“Anh rể muốn ăn món tráng miệng,” anh trêu, cúi xuống liếm tiểu huyệt cô, lưỡi anh quấy đảo, mút mạnh âm vật. Tống Hàm rên rỉ, hai chân dang rộng, dâm dịch chảy tràn ra bàn. “Ưm… Anh rể… Ngon không…” Cô thở hổn hển, tay bấu vào tóc anh, cơ thể cong lên vì khoái cảm. Tần Tự Ninh ngậm môi âm hộ, mút mạnh, khiến cô hét lên: “A… Anh rể… Sướng quá…”

Anh đứng dậy, cởi quần, dương vật cương cứng chạm vào miệng huyệt cô. “Hàm Hàm, anh rể muốn cắm vào nơi này mỗi ngày,” anh nói, đẩy mạnh, cắm sâu vào tiểu huyệt chặt chẽ. Tống Hàm hét lên, ôm chặt anh, cảm giác đầy trướng khiến cô run rẩy. “A… Anh rể… Sâu quá…” Cô rên rỉ, hai bầu ngực lắc lư dưới áo. Tần Tự Ninh nhấp nhô, mỗi cú thúc đều khiến cô ngất ngây, tiếng da thịt va chạm vang lên, hòa lẫn với tiếng rên rỉ của cô.

Anh nắm ngực cô, xoa bóp, ngậm núm vú mút mạnh. “Hàm Hàm, em là của anh rể… Mãi mãi…” Anh gầm gừ, tăng tốc, dương vật cọ xát vách thịt khiến cô hét lên vì khoái cảm. Tống Hàm co giật, cao trào ập đến, tiểu huyệt siết chặt khiến anh không chịu nổi, bắn tinh nóng hổi vào tử cung cô. “Ưm… Anh rể… Nóng quá…” Cô run rẩy, ôm chặt anh, nước mắt lăn dài vì hạnh phúc.

Họ ôm nhau trên bàn, Tống Hàm mỉm cười, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn. “Anh rể, em muốn sinh con cho anh,” cô nói, mắt sáng rực. Tần Tự Ninh hôn cô, lòng tràn ngập yêu thương. “Anh rể sẽ làm em mang thai, Hàm Hàm. Chúng ta sẽ có một gia đình.” Anh bế cô vào phòng ngủ, tiếp tục yêu thương cô suốt đêm, mỗi lần cao trào đều như một lời khẳng định cho tình yêu của họ. Tống Hàm ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, nụ cười hạnh phúc trên môi, biết rằng anh đã giữ lời hứa, và cô đã tìm thấy nơi mình thuộc về.

Bình luận

Để lại bình luận