Chương 120

Ví dụ như Lục Yên Yên thực sự không chịu nổi ba mẹ chồng, giả vờ yếu đuối trước mặt Đàm Trường An, nhận được sự thương tiếc, đứng chung một chiến tuyến với cô ta chống lại ba mẹ chồng.
Ví dụ như bà út bị bệnh, nhất định muốn để mẹ con thím năm Lục chuyển về nhà chăm sóc bà ta.
Ví dụ như Bàng Đại Hải được thăng chức quản lý, Thư Bắc Thu được điều động làm tổ trưởng.
Tuy Lục Thanh Diên không ở nhà nhưng những việc cần biết đều không bỏ lỡ.
Mỗi tuần cô đều viết thư về cho Thư Bắc Thu, thỉnh thoảng Thư Bắc Thu về quê cũng mang theo thư của cô gửi cho ba mẹ chồng và ba mẹ ruột.
Trong ký túc xá, chỉ có Lục Thanh Diên là đã kết hôn.

Ít nhất bề ngoài là như vậy.
Bởi vì chỉ có Lục Thanh Diên không ngại ngần nhắc đến chồng và gia đình chồng.
Ngoài Vạn Tuệ ra, những người khác đều che giấu ít nhiều.
Chính vì điều này mà Vạn Tuệ luôn thích chơi với Lục Thanh Diên.
Hôm nay là chủ nhật, hai người đi đến thư viện, Vạn Tuệ nhỏ giọng nói, “Tối qua Chu Xuân Mai nói mớ, gọi ‘đứa con đáng thương của tôi’, em nói chắc chắn cô ấy đã kết hôn, nhưng cô ấy không thành thật, không biết chuyện này có gì mà phải che giấu.”
Lục Thanh Diên thở dài, “Cô ấy có nỗi khổ của mình.”
Thông qua màn hình bình luận, Lục Thanh Diên biết chồng Chu Xuân Mai qua đời bất ngờ, mà khi còn sống chồng của cô ấy cũng bạo hành cô ấy, không phải là người tốt, anh trai cô ấy ủng hộ cô ấy tham gia kỳ thi lớn học, nhận cháu về nuôi giúp.
Chu Xuân Mai không muốn nhắc đến người chồng đã khuất của mình, càng không muốn nhớ lại chuyện xưa, đối với đứa trẻ, cô ấy cảm thấy có lỗi, nhưng đứa trẻ này cũng là cô ấy bị ép buộc mà sinh ra, nên tình cảm với đứa trẻ rất phức tạp.
Nhưng những điều này không thể nói với Vạn Tuệ.
“Có lẽ vậy.” Vạn Tuệ nói xong lại đỏ mặt, “Bạn học Thượng Quan ở khoa bên cạnh viết thư cho em, muốn hẹn em đi dạo phố chiều nay, chị nói em có nên đi không.”
“Thượng Quan? Cái người cao cao đó?” Lục Thanh Diên cố gắng nhớ lại.
“Đúng rồi, chính là anh ấy.” Vạn Tuệ che mặt đang nóng bừng, “Người cũng tốt, chỉ là có vẻ hơi đào hoa, không biết có phải như vậy không.”
“Người không thể nhìn vào những lời nghe nói bên ngoài, nếu có cảm tình thì cứ tiếp xúc thử.”
Lục Thanh Diên khuyến khích, “Nếu tiếp xúc rồi thấy không phù hợp thì thôi.”
“Có lý.” Vạn Tuệ mỉm cười, “Vậy chiều nay em sẽ đi hẹn hò.”
Đến thư viện, hai người mượn sách rồi bắt đầu chăm chú đọc, không ai nói gì.
Buổi chiều Vạn Tuệ đi hẹn hò, Lục Thanh Diên xếp hàng chờ điện thoại.
Chờ đến lượt cô, Lục Thanh Diên vội lấy số điện thoại đã ghi nhớ ra bấm, rất nhanh Thư Bắc Thu được thông báo đến để nghe điện thoại.
Hai người nói chuyện ngắn gọn vài câu, vì phía sau còn người xếp hàng nên Lục Thanh Diên cũng không tiện nói những lời như “Em nhớ anh” gì đó, chỉ nói, “Trước đó em có viết thư cho anh, chắc trong khoản thời gian này đã đến rồi.”
Thư Bắc Thu hiểu ý của cô, cười đáp, “Được, anh nhớ rồi.”
Chờ cúp máy, Thư Bắc Thu đi đến phòng thu thư tìm thư của Lục Thanh Diên, những người ở đó đều quen thuộc với Thư Bắc Thu.
“Đây, vừa đến.”
“Cảm ơn.”
Thư Bắc Thu vui vẻ ký nhận, vừa đi ra ngoài vừa mở thư xem, trong thư Lục Thanh Diên viết về những việc cô đã làm trong tuần này, những điều thú vị mà cô đã nhìn thấy, còn bày tỏ nỗi nhớ của mình đối với Thư Bắc Thu.
Xem xong thư, Thư Bắc Thu cất kỹ thư rồi mới quay lại tiếp tục làm việc.
Trác Bân nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của anh, biết là thư của Lục Thanh Diên đến, “Không phải đi nghe điện thoại sao?”
“Nghe xong rồi đi lấy thư luôn.” Thư Bắc Thu cười hì hì nói.
“Nhìn cậu vui vẻ ghê.” Một đồng nghiệp khác chế giễu, “Vợ cậu mà không đi thi lớn học, chắc chắn sẽ ở nhà sinh con đẻ cái cho cậu rồi, giờ đi học rồi, phải học bốn năm cơ, cuộc sống của cậu có khác gì không có vợ đâu.”
Lời nói có gai, thực ra người này đã sớm có ý kiến với Thư Bắc Thu, cho rằng anh có thể làm tổ trưởng là nhờ mối quan hệ tốt đẹp trước đây với Bàng Đại Hải.
Thực ra Bàng Đại Hải quản lý nơi khác, hoàn toàn không liên quan đến bộ phận chỗ Thư Bắc Thu.
Nhưng Thư Bắc Thu cũng không mặc cho người này muốn nói gì thì nói, “Ngoài chuyện nối dõi tông đường ra, trong đầu anh còn có gì khác nữa? Con người phải khai hóa, không thể chỉ nhìn vào hiện tại, vợ tôi giỏi giang thế nào, bao nhiêu người không thi đỗ lớn học, cô ấy lại thi đỗ, tôi tự hào và hãnh diện về cô ấy thì thế nào!”
Trác Bân thấy vậy vội kéo người mặt đỏ bừng kia đi.
Thư Bắc Thu cười khẩy một tiếng, sờ sờ thư trong túi rồi lại vui vẻ trở lại.
“Thanh Diên, ngành chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi tranh luận, bạn có muốn tham gia không?”
Hôm đó, ủy viên học tập của lớp tìm đến Lục Thanh Diên hỏi.
Lục Thanh Diên suy nghĩ một lúc rồi quyết định tham gia.
Cô cảm thấy bản thân khá nhút nhát, nên cần phải luyện tập nhiều hơn trong những cuộc đối thoại đông người, như vậy sau này mới dễ làm ăn.
Đúng vậy, sau khi biết được thông tin về việc nền kinh tế hộ cá thể sắp được phục hồi từ những bình luận, Lục Thanh Diên đã xác định được một mục tiêu nhỏ cho bản thân, cô muốn mở một nhà máy, bất kể là sản xuất gì, nhưng cô muốn mở một nhà máy.
“Tôi cũng tham gia.” Vạn Tuệ giơ tay lên.
Lần đầu tiên tham gia biện luận, Lục Thanh Diên có hơi căng thẳng, nhưng những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều động viên cổ vũ cô, những món quà nhỏ cũng tuôn chảy ào ào đến mức hoa mắt, Lục Thanh Diên bỗng chốc cảm thấy tự tin, miệng cô càng nói càng trôi chảy, mặc dù cuối cùng nhóm của cô vẫn không giành chiến thắng, nhưng Lục Thanh Diên cảm thấy khá ổn.

Bình luận

Để lại bình luận