Chương 124

“Thím năm đừng nói vậy.” Lục Thanh Diên nắm tay bà, “Yên Yên sẽ hiểu ra thôi.”
Thím năm Lục chua xót trong lòng, ước gì con gái cũng hiểu được.
Lần gặp mặt trước Tết năm ngoái, con gái cứ nói bóng gió trách móc vợ chồng bà không có khả năng tạo điều kiện tốt hơn cho nó, nên mới phải gả vào nhà họ Đàm chịu ức hiếp…
Sau khi ở nhà ngoại 3 ngày, vợ chồng Lục Thanh Diên cùng vợ chồng Lục Thanh Minh đi chúc Tết ông bà ngoại.
Lần này bọn họ không ở lại đó vì quá đông người, chỉ ăn bữa trưa rồi Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu về nhà họ Thư.
Sau đó bọn họ ở nhà cho đến khi Thư Bắc Thu sắp đi làm lại, Lục Thanh Diên mới cùng anh mang đồ về huyện.
Mười ngày sau, Lục Thanh Diên cũng xách hành lý ra đi, hai ngày nữa cô phải nhập học, cần đến trường sớm để chuẩn bị.
“Ở nhà chú ý sức khỏe nhé.”
“Em cũng vậy, ở ngoài đó phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng vẫy tay chào tạm biệt.
Cuộc sống sau khi nhập học của Lục Thanh Diên cũng bận rộn như học kỳ trước, cô không ở thư viện thì cũng ở phòng tự học, cuối tuần thỉnh thoảng đi ăn uống với bạn cùng phòng nhưng không nhiều, vì cô còn đăng ký tham gia nhiều cuộc thi.
Cứ thế cho đến khi trời nóng lên, thoáng cái đã đến kỳ thi cuối kỳ, Lục Thanh Diên còn chưa phản ứng kịp.
Sao lại đến kỳ thi cuối kỳ nhanh như vậy?
“Cậu cứ cắm đầu bận rộn suốt, tất nhiên thấy thời gian trôi nhanh rồi.”
Nghe bạn cùng phòng trêu như vậy, Lục Thanh Diên giơ tay đấm vai, “Đúng là hơi bận thật.”
Cô thậm chí còn rất ít khi xem màn hình bình luận, điểm quà tặng trong tài khoản đã tích lũy không ít, nhưng vì không có thứ gì cần nên Lục Thanh Diên vẫn chưa đổi.
Sau khi có kết quả thi, Lục Thanh Diên còn nhận được học bổng hạng ba, cô mua vài món đồ ở tỉnh rồi vui vẻ ngồi xe khách về huyện.
Lần này Thư Bắc Thu đã hỏi trước thời gian nghỉ của cô, nên Lục Thanh Diên vừa xuống xe đã thấy anh.
Thư Bắc Thu đi đến giúp xách hành lý, “Anh rất nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Lục Thanh Diên hơi ngượng ngùng nhìn anh, “Rất nhớ anh.”
“Lần này được ở nhà hai tháng, thạt tốt.” Trên mặt Thư Bắc Thu tràn đầy vui vẻ, “Ở lại huyện với anh một thời gian rồi về thăm gia đình? Về nhà ở lâu hơn một chút, anh có một máy móc cần làm, cũng khá bận, tối còn phải tăng ca, em về quê chơi sẽ thoải mái hơn.”
“Được.” Lục Thanh Diên đồng ý.
Tôn Nguyệt và Tiêu Đình Đình đều đã sinh con, Tôn Nguyệt sinh đôi hai con trai, còn Tiêu Đình Đình sinh một bé gái xinh xắn, Thư Bắc Thu nói bé gái giống em dâu.
“May mà không giống lão Tứ.” Thư Bắc Thu ghét bỏ nói.
“Giống lão Tứ cũng tốt mà.” Lục Thanh Diên thấy Thư Bắc Đông không xấu.
“Giống con ếch luộc ấy.” Thư Bắc Thu lắc đầu.
Lục Thanh Diên bị anh miêu tả như vậy mà cười, tiến lên vỗ anh một cái. Lục Thanh Diên ở huyện với Thư Bắc Thu nửa tháng rồi mới về nhà chồng ở vài ngày, sau đó lại về lớn viện họ Lục.
Gia Sinh và Đường Sinh sắp đi học rồi, lúc này đang bị Lục Thanh Minh nghỉ ở nhà bắt học bài.
Hai đứa nhỏ ngồi đó khóc thút thít, Lục Thanh Thiên tặc lưỡi, “Xem ra nhà ta chỉ có Thanh Diên là học giỏi nhất.”
“Anh nói vậy, em sẽ kiêu ngạo đấy.” Lục Thanh Diên có vẻ đắc ý.
“Lời của anh hai con không sai.” Mẹ Lục suy nghĩ kỹ, “Trong lớn viện nhà ta, có lẽ chỉ có con và anh cả là học hơi khá, mà anh cả cũng không bằng con.”
Nếu không Lục Thanh Diên cũng không học đến lớp 12, đây đều là do cô tự bước từng bước thi lên.
Tháng trước Trình Bảo Trân mới ở cữ xong, lúc này đang bế con trai ngồi cạnh Lục Thanh Diên, nghe vậy tò mò hỏi, “Thanh Quốc học thế nào?”
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lục Thanh Quốc đang nắm chân con trai mình chơi đùa.
Lục Thanh Quốc ho nhẹ một tiếng, “Anh còn kém hơn, không bằng Thanh Quân.”
Mặt Lục Thanh Quân đỏ lên, “Em, em học ba năm thì không học được nữa.”
Trình Bảo Trân lập tức hiểu ra, cô ấy vô thức nhìn đứa bé trong lòng, “Hy vọng Cẩu Đản có thể giống cô út mới tốt.”
“Đúng đúng đúng, giống Thanh Diên là tốt nhất.” Lục Thanh Quốc vội gật đầu.
Lục Thanh Diên đón lấy đứa bé từ lòng Trình Bảo Trân, hôn lên má nhỏ mềm mại của nó, “Cẩu Đản ngoan nhé, sau này lớn lên phải học hành chăm chỉ, cũng thi lớn học nhé?”
Cô lại nhìn về phía anh em Gia Sinh đang khóc thút thít, “Các con phải tập trung học, làm gương tốt cho em trai.”
Gia Sinh và Đường Sinh nghe vậy mặt càng nhăn nhó hơn.
Lục Thanh Diên ở quê rất thoải mái, nhưng cũng nhớ Thư Bắc Thu.
Vì vậy nửa tháng sau, sau khi ở cả nhà chồng và nhà mẹ một thời gian, Lục Thanh Diên trở về huyện.
Tôn Nguyệt biết cô về liền địu một đứa, bế một đứa đến thăm.
“Cô một mình chăm sóc được không?”
Lục Thanh Diên thấy cô ấy gầy đi rất nhiều.
Tôn Nguyệt cười nói, “Ban ngày hơi vất vả, tối có Trác Bân ở nhà nên tôi còn thở được.”
Cô ấy hạ giọng, tiến gần Lục Thanh Diên, “Vả lại, tôi thà tự mình chăm con còn hơn để mẹ chồng hoặc em chồng đến giúp.”
Em gái của Trác Bân không dễ ở chung chút nào, còn phiền phức hơn cả mẹ chồng của Tôn Nguyệt.
“Tôi một mình chăm con tuy bận rộn chút nhưng vẫn tốt hơn bị người ta chọc tức cả ngày.” Tôn Nguyệt giơ tay ấn vào ngực, “Nếu bị chọc tức đến mất sữa thì tội nghiệp con tôi lắm.”
“Cũng đúng.” Lục Thanh Diên gật đầu.
Sau đó chỉ cần có thời gian rảnh, cô đều giúp Tôn Nguyệt chăm sóc con. Tôn Nguyệt và Trác Bân rất biết ơn về điều này, mối quan hệ giữa hai gia đình càng thêm thân thiết.
[Giỏi lắm, cuối cùng Lục Yên Yên cũng phản kháng rồi!]
【 Tôi cũng xem bản cập nhật rồi, cô ta thật sự tiết lộ chuyện Đàm Trường An không được ra ngoài! 】

Bình luận

Để lại bình luận