Chương 128

Lục Thanh Thiên khoe khoang với bọn họ về giá tiền mua được.
Thư Bắc Thu gật đầu, “Giá này rẻ hơn ti vi cũ trên thị trường, anh hai giỏi thật.”
Lục Thanh Diên cũng giơ ngón cái lên khen anh ấy.
Lục Thanh Thiên vui mừng khôn xiết.
Vì có tivi nên lúc nào nhà bọn họ cũng náo nhiệt.
Sau khi đi chúc Tết xong, trở về nhà họ Thư, Lục Thanh Diên nghe Tiêu Đình Đình nói, có người đến vay tiền.
“Bọn họ nghĩ nhà chúng ta có tivi nên chắc cũng nhiều tiền, vì vậy mới mở miệng đòi hai trăm đồng ngay. Thật là mặt dày mày dạn!”
“Đó là người thân nào vậy?” Lục Thanh Diên tò mò hỏi.
Mẹ Thư cười nhạt, “Bọn họ là họ hàng xa lắc xa lơ, bình thường gặp mặt còn chẳng thèm chào hỏi. Mượn tiền à? Mẹ nghĩ đầu óc của bà ta có vấn đề thì có.”
“Đừng để ý đến bọn họ.” Thư Bắc Thu hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Lục Thanh Diên rồi lại mỉm cười.
“Cười gì vậy?” Mẹ Thư nhìn bọn họ khó hiểu.
Lục Thanh Diên khẽ ho một tiếng, “Con và Bắc Thu năm nay dự định có em bé, sau này chỗ cần tiêu tiền sẽ nhiều hơn. Mà Xuyên Tử hai năm nữa cũng phải đi học, trong nhà chỗ nào cũng cần tiền, làm gì có tiền cho người khác mượn.”
Xuyên Tử là con của vợ chồng Thư Bắc Đông.
“Có lý, hai đứa cứ từ từ chuẩn bị. Nếu có tin vui thì cứ viết thư cho mẹ hoặc mẹ con, lúc đó ai lên chăm sóc con cũng được.”
Mẹ Thư cười toe toét.
Qua mùng tám, vợ chồng Lục Thanh Diên đưa cho ba mẹ Thư một số tiền, bảo bọn họ năm mới ăn uống thoải mái, đừng tiếc tiền điện, muốn xem tivi thì cứ xem, rồi trở về thành phố.
Đã quyết định chuẩn bị có con nên hai người tất nhiên phải cẩn thận hơn.
May mắn là Thư Bắc Thu không hút thuốc, uống rượu cũng chỉ khi cần thiết. Bây giờ anh cố gắng tránh các buổi tiệc tùng, mỗi sáng tối đều ra ngoài chạy bộ.
Lục Thanh Diên cũng không đi xe đạp đi làm nữa, đi bộ đến công ty xem như tập thể dục.
Tháng năm, Lục Thanh Diên phát hiện mình đã có thai.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng hai người vẫn vô cùng vui mừng và bất ngờ.
“Bây giờ viết thư cho gia đình nhé, em muốn mời ai lên chăm sóc?”
Thư Bắc Thu tôn trọng ý kiến của Lục Thanh Diên.
“Mời mẹ em lên đi, sau khi sinh xong thì mời mẹ anh lên chăm sóc. Nếu hai cha rảnh chúng ta cũng đón lên ở cùng một thời gian.” Lục Thanh Diên suy nghĩ rồi nói, “Người mang thai hay suy nghĩ lung tung, tâm trạng cũng không ổn định. Em ở cùng mẹ đẻ thì thoải mái hơn, không cảm thấy ngại ngùng.”
Thư Bắc Thu gật đầu cười, “Được, vậy mời mẹ vợ lên giúp đỡ.”
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu như Lục Thanh Diên và mẹ chồng đã là tốt lắm rồi, Thư Bắc Thu không ép vợ mình phải thân thiết với mẹ như mẹ đẻ, đó là điều không thực tế.
Có thai rồi, căn hộ một phòng ngủ này không thích hợp nữa, nên bọn họ nhanh chóng tìm một căn hộ ba phòng ngủ khác để chuyển đến. Vẫn ở trong khu nhà máy nhưng phòng ốc rộng rãi hơn, phòng khách thoáng đãng, bếp cũng lớn, còn có ban công rộng, tóm lại hai vợ chồng rất hài lòng với căn nhà mới.
Bọn họ trả tiền thuê trọn một năm, chủ nhà còn bớt cho bọn họ phần lẻ.
Lúc mẹ Lục nhận được thư liền thu xếp hành lý lên thành phố ngay. Mẹ Thư còn gửi nhiều thứ nhờ bà mang theo.
Chờ mẹ Lục đến bến xe thành phố, Thư Bắc Thu đã đợi sẵn ở đó.
“Mẹ! Ở chỗ này!”
Thư Bắc Thu thấy bà mang theo hai gói đồ lớn, vội vàng giúp bà xách, “Thanh Diên đang nấu cơm ở nhà. Mẹ về ăn một bữa ngon rồi nghỉ ngơi nhé.”
“Được, được.” Mẹ Lục liên tục gật đầu.
Về đến nhà, bà kéo Lục Thanh Diên ngắm nghía một lượt, “Tốt lắm, vẫn chưa có phản ứng gì à?”
“Chưa, chỉ là không chịu được mùi tanh thôi ạ.” Lục Thanh Diên cười nói.
“Bình thường thôi, mẹ còn mang nước dưa chua ở quê lên đây, ngày mai sẽ ngâm dưa mang theo, làm đồ ăn ngon cho con.”
Mẹ Lục nói liên tục, bà vui mừng khôn xiết, muốn nấu hết các món con gái thích ăn.
Từ khi mẹ Lục lên thành phố, cuộc sống của cặp vợ chồng trẻ càng tốt đẹp hơn. Mẹ Lục nấu ăn ngon, lại siêng năng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, còn hòa thuận với hàng xóm.
Vợ chồng Lục Thanh Diên còn biết được không ít chuyện thị phi của hàng xóm từ bà.
Chớp mắt đã 8 tháng trôi qua, năm nay bọn họ không về quê ăn Tết mà ở lại thành phố.
Gần đến ngày dự sinh, Thư Bắc Thu không yên tâm nên đưa Lục Thanh Diên vào Bệnh viện Phụ sản thành phố trước.
Kết quả là ngay tối hôm nhập viện, Lục Thanh Diên đã sinh một bé gái bụ bẫm.
Đôi mắt của bé giống hệt Lục Thanh Diên, khiến Thư Bắc Thu vô cùng yêu thích.
Mỗi ngày anh đều bế con, thay tã, tắm rửa, không để Lục Thanh Diên phải động tay chân.
“Tên Bảo Châu như thế nào?”
“Thư Bảo Châu à?”
Lục Thanh Diên nhíu mày, “Hay là chọn cái tên thanh nhã hơn?”
“Bảo Châu đã rất thanh nhã rồi.” Thư Bắc Thu kiên quyết nói.
“Anh suy nghĩ lại đi.” Lục Thanh Diên nhịn cười chọc anh, “Bảo Châu có thể làm tên ở nhà.”
“Được rồi, vậy dùng làm tên ở nhà.” Thư Bắc Thu nhượng bộ, “Em đặt tên chính thức đi, em vất vả nhiều, nên để em đặt.”
Suy đi tính lại, Lục Thanh Diên đặt tên cho Bảo Châu là Thư Cẩm Dao.
Bảo Châu là đứa trẻ rất dễ nuôi, ban đêm không quấy khóc, khi đi tiểu chỉ kêu ư ử hai tiếng. Mẹ Lục cũng không để vợ chồng Lục Thanh Diên phải thức dậy, tự bà chăm sóc là được. Khi đói bé sẽ chu môi, lúc này cần Lục Thanh Diên cho bú.
Lục Thanh Diên có nghỉ thai sản nên ở nhà học cách chăm con với mẹ.
Thư Bắc Thu thì hễ tan làm là vội vã chạy về nhà, giống như muốn về đến nhà trong nháy mắt.
Sau khi hết thời gian ở cữ, ba người Lục Thanh Diên đưa con về quê mở tiệc mừng.
Ba Thư và mẹ Thư nhìn đứa cháu gái xinh xắn như con dâu, yêu thích vô cùng, bế cháu đi dạo trong đồng ruộng, kể cả khi trò chuyện với người khác cũng vẫn bế cháu theo.

Bình luận

Để lại bình luận