Chương 341

Nhiếp Thư Diêu vẫn đang ở tɾong tháng cữ nên Chu Đạc không chạm vào cô. Chờ tới khi cô hết mấy tháng ở cữ, anh nhất định sẽ giữ chặt vòng e0 thon nhỏ của cô đè cô xuống giường, điên cuồng cùng cô làm t̠ình tới thiên hôn địa ám, sữa của cô bị hút sach, cô bị dày vò tới hỏng mất. Trên thắt lưng, mông, cổ đầy dấu vết sau cuộc yêụ
Anh vẫn cảm thấy còn chưa đủ nên lại đè cô xuống tiếp tục làm t̠ình, cuối cùng Nhiếp Thư Diêu h0àn toàn ngất đi, lúc đó anh dừng lại, bàn tay to lớn vuốt mái tóc ướt đẫm của cô, nhìn cô một hồi lâu rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Sau ngày hôm đó, anh ở lại công ty tăng ca suốt cả một đêm, nhịn một tuần, đêm đó quay về lại phát sốt, bác sĩ gia đình đến khám, cho thuốc hạ sốt, sau đó giúp anh hạ sốt vật lý, lúc này mới h0àn toàn yên ổn.
Nhiếp Thư Diêu ở bên cạnh, chăm sóc anh suốt đêm, sau khi cơn sốt hạ xuống, cô mới yên tâm dựa vào tɾong lòng anh, không ngờ hôm nay anh lại sốt, bác sĩ gia đình phải đổi thuốc hạ sốt. Nếu tới buổi chiều Chu Đạc không hạ sốt, anh ấy sẽ qua một lần nữa.
Chu Đạc cắn hai đầu núm vú, cắn mút̼ một hồi lâu, Nhiếp Thư Diêu lo tư thế này khiến anh không thoải mái nên sờ vào tóc anh bảo anh đợi, cô cởi g͙iày, leo lên giường, cô cởi áo mình ra, ôm đầu anh, nâng ngực cô nhét vào miệng anh.
Chu Đạc cắn mút̼ một lúc thì dừng lại, tác dụng͟͟ của thuốc khiến anh buồn ngủ không chịu nổi, một tay anh vòng qua e0 cô, ôm thật chặt, cằm vẫn vùi vào ngực cô, hơi thở nóng hổi thỉnh thoảng lại phả vào bầu ngực. Nhiếp Thư Diêu cúi đầu xuống nhìn thấy anh đang ngủ, cô đưa tay xoa đầu anh.
Khi Chu Đạc tỉnh lại, Nhiếp Thư Diêu vẫn còn ở trên giường, hai tay cô ôm chặt đầu anh, mặt của anh vẫn áo chặt vào ngực cô.
Mỗi khi anh cử động, cô đều vỗ nhẹ vào đầu anh, động tác giống như đang trấn an, rấtnhẹ nhàng.
Thấy anh đã tỉnh, cô đưa tay sờ trán anh, thấy anh đã hạ sốt, cô lại lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh.
Chu Đạc yên lặng nhìn cô, ôm cô vào lòng một lúc, cúi đầu cắn vào cổ cô.
Cô không vùng vẫy, ôm lấy cổ anh, bị cắn đau cô cũng chỉ khẽ hừ một tiếng.
“Nhiếp Thư Diêụ” Giọng anh khàn khàn.
“Ừm.”
Anh ngừng nói, chỉ cắn cô thật ma͙nh.
“Anh đang ghen sao?” Nhiếp Thư Diêu sờ sờ mồ hôi sau gáy anh, tuần này anh tăng ca, một tuần không về nhà, buổi tối Nhiếp Thư Diêu không quen ngủ một mình. Ngoại trừ đưa Chu Nhất ra ngoài chơi một chút, cô sẽ vào tɾong thư phòng giúp Chu Đạc sắp xếp lại tài liệu, xem qua ghi chú của anh, lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc của anh, suy nghĩ xem lúc này anh đang làm gì, cô lấy đïện thoại ra gửi tin nhắn cho anh. Cô hỏi anh tối nay có về nhà không? Cô có chút nhớ anh. Gõ xong tin nhắn, lại bị cô xóa đi, lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh.
Cũng nhờ lần này Hứa Cương đưa Chu Đạc về, Nhiếp Thư Diêu mới biết được hóa ra mấy ngày nay người đàn ông này đang ghen, anh ghen với Chu Đồ.
Anh khẽ “ừm” một tiếng, buông ra, sau đó để lại nhiều dấu hickey trên cổ cô.
Nhiếp Thư Diêu cảm thấy có chút buồn cười xoa đầu anh, nhẹ giọng hỏi anh “Vậy em phải dỗ anh thế nào đây?”
Mọi việc cô đều nghe lời anh, kể cả lúc ở trên giường, tuân the0 mọi hành vi thô bạo của anh, ngay cả khi anh quay lại lúc ba giờ sáng, đầy ham muốn, kéo cô lên, đè cô xuống dưới thân, điên cuồng mây mưa, cô vẫn quan tâm hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Chu Đạc bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực không còn bị đè nén khó chịu như trước nữa.
Anh ôm cô thật chặt, tựa cằm lên vai cô, ngửi mùi sữa tắm đào trắng thơ๓ ngon trên người cô, khàn giọng nói “Lần sau em quay anh đi.”
“Cái gì?” Nhiếp Thư Diêu không hiểụ
“Vide0.” Anh vừa hôn vừa cắn vào cổ cô.
“…Vide0 gì cơ?” Cô hiểu lầm, có chút ngượng ngùng, tai đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn đặt trước ngực anh khẽ đẩy ra, giọng nói run run “… Lỡ có người nhìn thấy.”
Khóe môi của Chu Đạc giật giật, đẩy cô ra, nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó dùng ba ngón tay giữ cằm cô, hôn cô.
“Cứ quay chuyện này đi.”

Bình luận

Để lại bình luận