Chương 578

: Thế giới thật, trở về lúc ban đầu không mang theo ký ức, nam sinh viên Tiểu Tô ngày nào cũng gặp trai đẹp (phần 2)
”Vậy thì tôi muốn quên tất cả.” Tô Mộc xoay đầu lại xoa xoa hệ thống bánh bao, cuối cùng thu tay về: ”Tôi hy vọng tôi có thể quên hết tất cả những nhiệm vụ mà tôi đã bắt đầu…”
Nước mắt của hệ thống cũng sắp rơi xuống, có điều nó vẫn ngoan ngoãn thực hiện nguyện vọng của Tô Mộc.
”Tạm biệt ký chủ, hy vọng sau này cậu có thể mãi mãi vui vẻ.” Hệ thống nhỏ cố gắng giơ giơ cái tay ngắn ngủn nhỏ mập của mình, nhưng thật ra nó có thể loáng thoáng cảm nhận được Tô Mộc dường như vẫn luôn không được vui vẻ, hơn nữa dường như cũng càng lúc càng không vui qua mỗi một thế giới.
Nhưng nó không thể thay đổi hết thảy những chuyện này, chỉ có thể thận trọng ở bên cạnh Tô Mộc, nếu như không nhớ gì cả có thể giúp ký chủ vui vẻ, vậy thì cũng rất tốt.
Hệ thống nhỏ yên lặng nghĩ như vậy.
”Tạm biệt…” Gò má vẫn còn hơi non nớt của thiếu niên chậm rãi biến mất cuối ánh sáng màu trắng, cuối cùng không nhìn thấy đâu nữa.
Hệ thống nhỏ ngơ ngác đứng trong không gian trắng xóa, cuối cùng vẫn không nhịn được, oa một tiếng khóc nấc lên.

Tô Mộc nhìn vỉa hè trước mắt, không biết vì sao trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, giống như…
Giống như là hình ảnh cậu xảy ra tai nạn giao thông…
Chiếc xe lao thẳng tới, trong nháy mắt cậu không kịp né tránh, chân thực như thể cậu đã thực sự trải qua tất cả.
Dự cảm xấu không khỏi tấn công tới, Tô Mộc theo bản năng chợt lùi về sau mấy bước, cho đến khi lùi đến cửa tiệm ven đường, cậu mới hơi yên tâm.
”Xin hỏi cậu có muốn uống gì không?” Hóa ra cậu đã vô tình tiến vào một tiệm bán trà sữa, Tô Mộc nhìn thực đơn một chút, cuối cùng gọi một cây kem cho mình.
Vị dâu tây ngọt ngào, mùa hè được ăn loại đồ ăn lạnh buốt thế này, toàn thân từ trong ra ngoài dường như đều trở nên mát mẻ, tâm trạng Tô Mộc không khỏi khá hơn, tựa như đã tránh thoát được chuyện đáng sợ gì đó, bước chân lúc trở về đều vô cùng ung dung.
Sáu tháng sau, thời tiết càng lúc càng nóng nực, mà thành tích thi đại học cũng Tô Mộc cũng đã có, thành tích tương đối không tệ, Tô Mộc cẩn thận so sánh điểm số của mình, cuối cùng đăng ký nộp hồ sơ vào một ngôi trường đại học mà cậu đã mong muốn được theo học từ lâu, có điều tuyến điểm số của trường đại học đó có hơi cao, chỉ có thể dựa vào may mắn xem mình có thể đỗ được vào đó hay không.
Nhưng Tô Mộc ngàn lần không nghĩ tới vận may của mình cũng không quá tệ, không chỉ trúng tuyển được vào nguyện vọng đầu tiên mà còn tình cờ trúng tuyển vào chuyên ngành yêu thích của mình với số điểm vừa đủ. Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, Tô Mộc còn có một loại cảm giác như mình đang ở trong mộng.
Sau khi điền đơn đăng ký, cũng là lúc bắt đầu chuyến du lịch sau tốt nghiệp, Tô Mộc và mấy người bạn học cùng nhau lập thành một nhóm, đi đến những thành phố lân cận, giống như tất cả những học sinh trung học vừa thi đại học xong liền giải phóng bản thân, nóng lòng muốn hưởng thụ sự tự do.
Có điều trong lúc du lịch đã xảy ra một chuyện nhỏ, Tô Mộc gặp một người họa sĩ khá có danh tiếng.
Có lẽ đó là định mệnh, Tô Mộc gặp người họa sĩ đang ký họa ở ven hồ một lần, lại gặp họa sĩ xách bản vẽ trở về ở quán rượu một lần, lại nhìn thấy người họa sĩ đó trên xe trở về thành phố của mình thêm một lần nữa.

Quyển 6 –

Bình luận

Để lại bình luận