Chương 586

: Phiên Ngoại 6
Ánh mắt anh ấy dịu dàng, như thể muốn vây hãm cô trong sự dịu dàng của riêng mình anh ấy.
Kiều Sở Sở cười rạng rỡ với anh ấy: “Em biết ai sẽ là người không làm tổn thương em, anh là một trong số ấy.”
Bùi Triệt nhìn cô khẳng định như vậy, trái tim nhũn ra và tê dại vì rung động, Bùi Triệt quay đầu nhìn lại Điền Thiện đang u oán nhìn theo anh ấy.
Anh ấy cười ẩn ý với Điền Thiện.
Điền Thiện cảm nhận được sự khiêu khích của anh ấy, hung hăng nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Triệt lại nhìn Kiều Sở Sở: “Em nên chủ động nắm tay anh.”
Kiều Sở đứng xa anh ấy: “Không đến mức thế chứ, vừa rồi anh đã nói rõ ràng thế rồi.”
Bùi Triệt nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô: “Bây giờ em tránh tiếp xúc với anh, người bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy hai chúng ta không yêu thương lắm, nhỡ đâu cậu ta cảm thấy cậu ta có cơ hội, cậu ta vẫn sẽ quấn lấy em.”
Khóe miệng của Kiều Sở Sở co giật, cảm thấy anh ấy lo thừa: “Không đâu, Điền Thiện sẽ không làm như vậy, dù gì em đã nói chuyện với cậu ta, anh đừng nên nghĩ thế về cậu ta, như vậy là rất không tôn trọng người ta.”
[Rõ ràng đó là một chàng trai cực kỳ hướng nội, còn rất hay ngại ngùng.]
Mắt của Bùi Triệt sẫm lại, liếc nhìn chỗ khác: “Đúng vậy, anh làm như thế, chỉ là muốn cho tất cả mọi người ở đây biết em là hoa đã có chủ, nếu quả thật có biến thái nhìn chúng ta, trước tiên sẽ giết anh, hất xăng lên người anh, em an toàn là được rồi.”
Dây thần kinh của Kiều Sở Sở chợt căng lên: “Sao thế được?!”
[Mình đã từng bị lửa thiêu! Tuyệt đối không thể để người nhà cũng bị thế!]
Cô không do dự cầm tay anh ấy: “Mặc dù không biết hai chuyện này liên quan như thế nào, nhưng em tuyệt đối sẽ không để anh chịu tổn thương như vậy!”
Đôi mắt Bùi Triệt lấp lánh như những ngôi sao, liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, trêu ghẹo: “Sở Sở, em nắm đau anh, em lo cho anh như vậy sao?”
Kiều Sở Sở tỉnh táo lại, nói xin lỗi: “Xin lỗi, chỉ là em vẫn còn bóng ma, để em buông ra.”
Cô thả tay anh ấy ra, nhưng Bùi Triệt lại nắm lại tay cô!
Bàn tay ấm áp, hơi khô của anh ấy trước hết bao lấy tay cô, vuốt ve chúng một lượt trong lòng bàn tay, tựa như một món đồ chơi rất thú vị, lật qua lật lại rồi xoa nắn.
“Anh biết em đang lo lắng cho anh.” Giọng của Bùi Triệt để lộ sự vui vẻ, thêm cả chút khàn khàn.
Ánh mắt anh ấy tràn đầy tính xâm lược, chăm chú nhìn vào mắt Kiều Sở Sở: “Anh cũng phải dựa vào sự bảo vệ của em, không có em, anh không thể sống nổi.”
Mặc dù nói vậy.
Nhưng Bùi Triệt lại như thể đang dẫn cô vào lãnh thổ của sói, từ khóe mắt đến đầu lông mày, đều thể hiện niềm vui khi nắm chắc thắng lợi.
Kiều Sở Sở: “…”
[Sao mình cảm giác anh ấy không hề có vẻ cần mình bảo vệ, mà là đang trêu đùa mình.]
Nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh ấy: “Đi thôi.”
Vụ tạt xăng ấy để lại bóng ma rất lớn trong cô.
Đã nhiều năm rồi, khi cô thấy người khác cầm chai, cô vẫn không khỏi thấy tim đập thình thịch.
Nhất là người có tình cảm với cô.
Vì thế cô vẫn nên phối hợp cho tốt thì hơn.
Bùi Triệt vênh mặt, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, ngoan ngoãn được cô dẫn đi.
Điền Thiện vô cùng chán nản, vừa ngước mắt lên, lại đối mắt với ánh mắt sâu xa của Bùi Triệt.
Anh ấy không hề khó chịu, trái lại còn rất vui vẻ: “Cảm ơn.”
Điền Thiện: “?”
Vì sao lại nói cảm ơn?
Nửa tiếng sau, Kiều Sở Sở đã xem xong triển lãm tranh, đang định trở về.
Bùi Du Xuyên lại xuất hiện ở triển lãm: “Ối chà, không phải là Sở Sở nhà chúng ta sao? Thật là tình cờ!”
Kiều Sở Sở ngạc nhiên: “Bùi Du Xuyên, sao anh ở đây?”
Bùi Du Xuyên mặc một chiếc áo phông trắng mát mẻ, áo khoác bò tùy tiện buộc ở bên hông: “Bởi vì đến thời gian của anh rồi.”
?
Đến thời gian? Lại là thời gian? Rốt cuộc thời gian mà mọi người nói là gì?
Bùi Du Xuyên thấy cô mặc quần, không tốn sức vác cô lên: “Đi!”
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa kêu thành tiếng, ra sức đánh vào lưng anh ấy: “Anh làm gì đấy?!”
[Anh ấy lúc nào cũng phải vác mình lên phải không!]
Bùi Du Xuyên ngang tàng: “Em đi bộ quá chậm, anh khiêng em sẽ nhanh hơn.”
Cô ngạc nhiên: “Vậy anh đưa em đi đâu? Anh hai không đi à?”
Cô nhìn Bùi Triệt, quả nhiên Bùi Triệt đang đứng ở cửa triển lãm, không vui vẫy tay với cô: “Buổi tối gặp lại, Sở Sở.”
[? Tại sao Bùi Triệt không đi?]
Mặt của Bùi Du Xuyên chợt tối sầm, xoay tay ôm cô vòng vòng, dùng sức ném cô lên trời!
Kiều Sở Sở hoảng sợ hét chói tai: “A!”
Anh ấy vững vàng đón lấy cô, cười xấu xa với cô: “Kiều Sở Sở, từ giờ trở đi, em chỉ được gọi tên của Bùi Du Xuyên anh, không được nhắc đến tên người khác, nếu em nói, anh sẽ làm đảo muôi với em.”
Kiều Sở Sở: “??????????”

Bình luận

Để lại bình luận