Chương 587

: Phiên Ngoại 7
[Mấy người này lại đang phát điên gì thế!]
Cô bị anh ấy ngồi vào ghế phụ, thắt đai an toàn.
Bùi Du Xuyên mở loa trên ô tô và hát suốt chặng đường!
“Em muốn bay về phía trước, em như một đóa hoa hồng đợi tình yêu! Từng nụ hoa e ấp ẩn mình đợi nở rộ! Nếu anh thật sự trao em niềm an ủi chân thành ấy! Thì em nguyện phô bày vẻ đẹp của em vì anh!”
Anh ấy vuốt tóc, cười với cô và khoe khoang: “Anh đẹp không, Kiều Sở Sở? Xem anh vì ngày hôm nay đi tắm nắng này! Có phải nhìn rất khỏe khoắn không!”
Ánh mắt Kiều Sở Sở nhìn anh ấy như đang nhìn bệnh nhân tâm thần: “… Đẹp.”
Bùi Du Xuyên đỗ xe xong, nghiêm túc nhìn cô.
Đôi mắt của anh ấy toát lên ánh sáng khiến người ta chấn động tâm hồn: “Thế anh và Bùi Triệt, ai đẹp trai hơn?”
Kiều Sở Sở: “?”
[Làm sao có thể so sánh hai người với nhau được chứ. Bùi Triệt như một thiếu gia quyền quý, có tính tiết chế. Còn Bùi Du Xuyên lại như một con báo tràn đầy dã tính, ngập tràn hoóc-môn nhưng lại không có chỗ để phát vậy.]
Bùi Du Xuyên nhếch mày: “Nên là anh đẹp trai?”
Kiều Sở Sở: “? Em nói anh đẹp trai lúc nào.”
Giọng của Bùi Du Xuyên bỗng trở nên nguy hiểm: “Thế anh không đẹp trai?”
Bàn tay màu đồng của anh ấy nắm lấy tay cô, dường như đang uy hiếp sẽ làm hành động đảo muôi với cô vậy.
Kiều Sở Sở: “… Có lẽ anh đẹp trai.”
Bùi Du Xuyên sửng sốt trong chốc lát, nụ cười như sóng trào dâng, trong nháy mắt đã loại bỏ vẻ nguy hiểm giữa hàng lông mày: “Vậy à!”
Tay anh ấy để sau gáy, cười như tên ngốc: “Hóa ra ở trong lòng em anh đẹp trai thế, thật ngại quá, không tìm được từ nào để hình dung.”
Kiều Sở Sở cười giả tạo: “Đúng đúng, anh siêu đẹp trai.”
Bùi Du Xuyên vươn tay qua đầu, lộ ra cơ bắp của anh ấy: “Như vậy có đẹp trai không?!”
Cô gật đầu lấy lệ: “Đẹp trai!”
Bùi Du xuyên thả tay xuống, tiếp tục biểu diễn đường cong cơ bắp: “Còn thế này?”
Kiều Sở Sở rơi lệ vỗ tay: “Thật sự đẹp trai, rất là đẹp trai!”
Bùi Du Xuyên lập tức cởi áo, trưng ra cơ bụng tám múi của mình!
Anh ấy vô cùng mong đợi: “Thế này có đẹp trai không?!”
Kiều Sở Sở: “?”
Kiều Sở Sở tiến lên, đập một cái thật mạnh!
“Anh mặc áo cho tử tế đi!”
Kiều Sở Sở bực bội đi xuống xe, cô nhìn xung quanh.
Đây là công viên giải trí?
Bùi Du Xuyên mặc áo đàng hoàng rồi đi xuống, mặt dày đi đến cạnh cô, mở rộng vòng tay, ôm lấy Kiều Sở Sở bé nhỏ vào lòng.
Nụ cười của anh ấy cười như ánh mặt trời: “Ra ngoài với em thì sao có thể không đến công viên giải trí, đọc sách hay xem tranh chán lắm, chỉ có giải trí mới khiến con người ta hưng phấn!”
Bùi Du Xuyên kề sát má cô: “Bởi vì mỗi lần anh ra ngoài với em, anh đều rất vui!”
Kiều Sở thả lỏng hơn: “Cũng đúng, vậy chúng ta đi chơi một chút đi.”
Bùi Du Xuyên vui vẻ bắt lấy tay cô: “Vậy chúng ta đi!”
Cô đi theo sau anh ấy, nhìn bóng lưng cao lớn của Bùi Du Xuyên.
Bọn họ của đời này với đời trước không khác gì cả.
Bùi Du Xuyên vẫn là người cao nhất trong anh em, đời này anh ấy vẫn thích tắm nắng như vậy.
Tóc của anh ấy đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nhưng không rực rỡ bằng ánh mắt lúc anh nhìn cô.
Những khi Bùi Du Xuyên và cô ở bên nhau, nụ cười luôn xuất hiện trên mặt anh ấy, hơn nữa mãi luôn có một núi lời khen dành cho cô.
Trên vòng quay ngựa gỗ, Bùi Du Xuyên đứng ở đối diện chụp ảnh cho cô: “Nào, cười một cái!”
Kiều Sở Sở nhắm mắt, ôm cột rồi nở một nụ cười ngọt ngào.
Bùi Du Xuyên khen: “Ái chà, rất xinh, đúng là Sở Sở của chúng ta, lại chụp tiếp một bức!”
Cô dần chìm vào khung cảnh đẹp, đưa tay nhắm thẳng ống kính.
Sâu trong mắt Bùi Du Xuyên hiện lên kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, cong mông đứng trên bàn đạp để tìm góc chụp cho cô: “Đẹp lắm, đẹp lắm! Rất đẹp! Cứ như thế, đừng cử động!”
Cô gái bên cạnh nhìn thấy hai người như thế, dỗi bạn trai của cô ấy: “Anh nhìn người ta xem, lại nhìn anh đi, chụp em đẹp vào!”
Bùi Du Xuyên có phần đắc ý, đưa di động cho Kiều Sở Sở như thể dâng lên bảo vật: “Xem anh chụp thế nào?”
Bố cục và màu ảnh đẹp quá!
Kiều Sở Sở vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Anh chụp em đẹp thật đó!”
Bùi Du Xuyên tâm đắc: “Đương nhiên, anh đã cố tình học đấy, quan trọng nhất là…”
Anh ấy đến gần tai cô: “Em đẹp.”
Kiều Sở Sở rất vui vẻ: “Dĩ nhiên!”
Bùi Du Xuyên cười tỏa sáng, cầm di động rồi khoác vai cô: “Em nhìn ống kính đi!”
Kiều Sở Sở không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn ống kính.
Lúc này bấm chụp.

Bình luận

Để lại bình luận