Chương 591

: Phiên Ngoại 11
Lâu Nguyệt Tuyệt khoác tay lên ghế ngồi phía sau, trên người tỏa ra mùi hương thơm mát.
Dường như là mới tắm xong, mất công chải chuốt rồi mới đến.
Ánh mắt mang tính xâm lược của Lâu Nguyệt Tuyệt dời đến mặt cô: “Chị biết đời trước lúc cha mất, em bao nhiêu tuổi không?”
Cô không đành lòng nhíu mày: “Mười hai tuổi.”
[Bởi vì lúc ấy, mình vẫn còn nằm mơ thấy em ấy, mơ thấy em ấy lẻ loi một mình, đứng ngẩn người trước mộ.]
Lâu Nguyệt Tuyệt cụp mắt xuống: “Sau khi chị qua đời, cha vẫn luôn không vui vẻ, khác hẳn với ngày trước, cha ra đi ở một trận bắn nhau, tất cả mọi người trong tổ chức đều đến để phân chia bát canh này của ông ấy, là một mình em chống đỡ.”
Cô ngạc nhiên: “Chị chưa bao giờ thấy em kể.”
“Vì em không thích đoạn ký ức kia.” Ánh mắt cậu như bóng đêm nguy hiểm, giọng nói cũng lạnh lùng.
“Khoảng thời gian ấy, cha qua đời, người nhà Vi Sinh cũng lần lượt ra đi, ngay cả Doanh Trần cũng không còn, người bên cạnh để em có thể ỷ lại, không có lấy một ai.”
“Dần dần em ổn định vị trí từng chút một, không dám buông lỏng, vào lúc tất cả dòm ngó tài sản và thế lực của em, em đã ba mươi tuổi.”
“Nên là, chị…”
Ngón tay cậu ấy nâng cằm cô lên, kéo đến trước mặt: “Em đã trải qua nhiều như vậy, ở trong mắt chị, em vẫn là đứa nhóc chưa dứt sữa sao?”
Ánh mắt cậu ấy toát lên vẻ ưu phiền mà cô không thấu: “Em thậm chí nhảy lớp cấp hai, làm bạn cùng lớp với chị, học chung nhiều năm như vậy, sao chị vẫn coi em là trẻ con thế? Trong suy nghĩ của chị, đời này em mãi mãi là một đứa trẻ, sẽ không trở thành đàn ông đúng không?”
Kiều Sở Sở áy náy mím môi: “Thành thật xin lỗi nhé, Nguyệt Tuyệt, chị vẫn luôn nghĩ đến tuổi của em trước kia, quên mất em đã trải qua những gì, sau này chị sẽ không thế nữa.”
Lâu Nguyệt Tuyệt ngẩn người, lông mày giãn ra, khóe miệng cong lên: “Chị ngoan lắm, vừa nói đã nghe lời.”
Cậu ấy cười một tiếng, vẻ ngoài lạnh lùng tựa như băng tuyết đang tan: “Nhưng chị cũng đừng trách em hung dữ, cha coi em là trẻ con cũng được, dù sao ông ấy cũng là cha em, nhưng em không muốn chị xem em là trẻ con.”
Cậu ấy đè cô trên vách kính ngăn: “Ai cũng được, chỉ mình chị là không.”
Lời này còn có ý khác.
Nhưng Kiều Sở Sở không hiểu, tùy ý để cậu ấy vây lại trong góc, nghiêm túc như đang viết bản kiểm điểm: “Chị biết em đã chịu nhiều đau khổ, nếu chị xem em như trẻ con, chính là không công nhận những khó khăn của em, em yên tâm, chị sẽ không như vậy nữa.”
Lâu Nguyệt Tuyệt nhếch mày kiếm, cậu ấy cười tươi hơn, giơ tay nhéo má cô: “Em biết chị là người hiểu chuyện nhất, nghe lời nhất.”
Kiều Sở Sở: “…?”
[Sao mình cảm thấy những người gọi mình là chị đều không có ai tốt nhỉ?]
[Không đúng, không thể nói thế được, có đôi lúc Hoài Lăng vẫn rất ngoan, vừa rồi em ấy còn học nói chuyện cho mình nghe, nghĩ đến lại thấy cảm động.]
Mặt của Lâu Nguyệt Tuyệt sa sầm, dùng vẻ mặt nguy hiểm nhìn cô không chớp mắt.
Trong không khí dường như ngập tràn mùi của sự ghen tuông.
Kiều Sở Sở hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt âm u của cậu ấy, lúng túng dùng chân vẽ trên đất: “Em nghe thấy sao?”
[Đáng ghét, làm thế nào để mình kiểm soát được tiếng lòng chứ!]
Lâu Nguyệt Tuyệt nghiêng đầu: “Nghe thấy gì?”
Chợt có gì đó lóe lên trong con ngươi sâu thẳm của cậu ấy: “Em không nghe được gì, chị nói tiếng lòng sao?”
Kiều Sở Sở ngạc nhiên: “A, có nói, nhưng không phải chuyện quan trọng.”
“Vậy sao?” Lâu Nguyệt Tuyệt cười ẩn ý: “Vậy thì tốt.”
Bọn họ cùng đi đến nhà hàng.
Lâu Nguyệt Tuyệt đã đặt một phòng riêng, chỉ có hai người họ.
Cậu ấy cắt thịt bò bít tế trong đĩa một cách gọn gàng: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta, chị không cần quan tâm đến lễ nghi bàn ăn gì đó.”
Lâu Nguyệt Tuyệt đổi cho cô đĩa thịt bò bít tết đã cắt xong: “Ăn cái này đi, hôm nay chị cũng mệt rồi.”
Kiều Sở Sở cảm ơn nhận lấy, vừa định ăn, giọng nói u ám của Lâu Nguyệt Tuyệt đã vang lên: “Em làm thế này với chị, hẳn chị sẽ cảm động chứ?”
Kiều Sở Sở: “…”
Miếng thịt bò đang ở miệng cô, ăn không được, không ăn cũng không xong, nhẫn nhịn đặt dao xuống: “Em còn nói không nghe được tiếng lòng chị, chẳng phải thế này là em nghe được sao?”
Lâu Nguyệt Tuyệt ung dung cắt đồ ăn, cố tình cắt nát bấy: “Em muốn làm như không nghe thấy, nhưng thật sự nó rất chói tai.”
Cậu ấy nhìn cô với ánh mắt sắc bén, hiện lên sự lạnh lùng: “Chị thích Hoài Lăng hơn em đúng không?”
Kiều Sở Sở mất luôn cảm giác ngon miệng: “Sao lại nói thế, mọi người đều như nhau mà.”

Bình luận

Để lại bình luận