Chương 594

: Phiên Ngoại 14
Mặt của Lâm Thanh trầm xuống, tức giận nắm chặt di động: “Được lắm Lâu Thính Tứ! Rút thăm hạ hạ mà còn không thành thật! Lúc anh ta hỏi dò chị dẫn em đi mua quần áo ở đâu, chị biết ngay là có điều không lành mà! Tên lợi dụng chen ngang!”
Cô căm tức nhìn Kiều Sở Sở: “Không được, chỉ phải mua thêm cho em cái gì thì mới giải được mối hận trong lòng!!”
Kiều Sở Sở: “Sao?”
Lâm Thanh hùng hổ nắm tay cô: “Chị đi xem giày cho em có được không?”
Kiều Sở Sở bỗng thấy rất mệt, vẻ mặt như đưa đám gật đầu: “Được, được, được, chị nói gì cũng được.”
Cuối cùng đợi đến lúc cô kiệt sức về đến nhà, đã bị vật lộn đến mức không mở nổi mắt.
Nhìn như không làm gì.
Nhưng nói chuyện với bọn họ thật sự tổn hại tinh thần.
Cô mệt mỏi nằm trên ghế sô pha ở phòng khách, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
“Bùm!!!!”
Một tiếng nổ làm Kiều Sở Sở giật mình lăn từ ghế sô pha xuống!
Tim cô sắp nhảy ra ngoài, ngỡ ngàng nhìn xung quanh: “Ai đến giết tôi?! Là ai đến giết tôi?!”
Tiếng nổ đi kèm với mùi khét của đồ ăn cứ thế chui vào mũi.
Cô vội vàng chạy xuống phòng bếp, mùi cháy khét xộc vào mũi.
Nhưng cửa phòng bếp lại đang đóng.
Cô thử vặn vài cái, mở không được, cô đang định gõ cửa, thì nghe được giọng nói tức giận của Vi Sinh Lẫm vang lên:
“Doanh Trần, anh có phải là đồ ngốc không thế! Anh phải làm nổ cái nhà này thì mới chịu đúng không?!!”
Biểu cảm của Kiều Sở Sở thay đổi, kề sát cửa nghe chăm chú.
Doanh Trần phản bác: “Sao anh biết được làm thế sẽ nổ! Em có tư cách gì nói anh! Em còn không điều chỉnh được lượng nước!”
Vi Sinh Biệt Hạc nghiến răng nghiến lợi: “Hai tên gà nấu ăn đừng nói nhau nữa! Hai người không biết đọc công thức nấu ăn sao?! Làm theo công thức thì khó thế à?!”
Doanh Trần: “Tôi nhìn rồi!”
Vi Sinh Lẫm nóng nảy: “Như vậy mà anh nói nhìn rồi là thế nào! Anh như thế được gọi là người mù đấy! Công thức nói anh cho đường trắng, anh lại bỏ muối! Mặn đến mức làm em thấy muốn trớ.”
Doanh Trần lại cãi: “Anh làm sao biết được đường với muối nhìn giống nhau! Cả hai không có màu khác nhau để phân biệt! Nhìn như cát ấy.”
Vi Sinh Biệt Hạc: “Hạt nhỏ màu trắng khác hạt to màu trắng, anh cũng không phân biệt được sao?!”
Doanh Trần không phục: “Tôi không biết đường trắng giống cát mịn!”
Vi Sinh Lẫm đập bàn: “Đường trắng là hạt to! Hạt to! Hạt to!”
Vi Sinh Biệt Hạc: “Anh nhìn đi! Kẻ ngốc còn biết phân biệt, anh lại không làm được, anh không phân biệt nổi cũng được, thì anh nếm thử đi! Mắt với lưỡi của anh đều vô dụng sao?!”
Vi Sinh Lẫm: “Đúng thế… Không phải chứ lão tứ, em nói ai là kẻ ngốc?!”
Kiều Sở Sở càng nghe càng thấy kinh ngạc.
[Ba người bọn họ ở bếp làm gì? Nấu ăn sao?]
Tiếng cãi nhau trong phòng bếp dừng lại một lúc, bất chợt lại vang lên tiếng chai lọ leng keng loảng xoảng!
Trong phòng bếp trở nên nhốn nháo!
Cửa bỗng bị mở ra.
Kiều Sở Sở suýt nữa ngã nhào, cô ngẩng đầu chỉ thấy mặt ba người đàn ông sa sầm: “Sở Sở, em về từ lúc nào?”
Khóe miệng của Kiều Sở Sở giật giật, nhìn ba người họ.
Trên lông mày, đôi mắt đẹp của Doanh Trần toàn là bột mì, còn có một vệt đen từ khói lưu lại, như thể vừa mới ra chiến trường bột mì, trông rất chật vật.
Cô lại nhìn Vi Sinh Lẫm.
Tóc của anh ta như bị pháo oanh tạc, cả đầu xù lên, quần áo đang mặc cũng có dấu vết của bột mì.
Chỉ có Vi Sinh Biệt Hạc là ổn thỏa nhất.
Có điều anh ta còn đang vân vê phật châu trong tay, nhằm tĩnh tâm, nhưng hiển nhiên ý định thất bại.
Bởi vì phật châu bị anh ta miết đến tóe lửa!
Cô ngại ngùng: “Mọi người đang bận gì sao? Cần em giúp không?”
Vi Sinh Lẫm hoảng hốt lắc đầu: “Không cần, em đi đi, nhanh lên!”
Vi Sinh Biệt Hạc cúi xuống, cau mày: “Sao em lại đi chân không?”
Lúc này Sở Sở mới chú ý đến mình quên xỏ dép: “Không sao, em quên mất, giờ em quay lại…”
Vi Sinh Biệt Hạc lập tức bế ngang cô lên!
Kiều Sở Sở giật mình: “Tự em đi được!”
Vi Sinh Biệt Hạc không quan tâm, đặt cô lên ghế sô pha, liếc nhìn túi shopping đang chất chất chồng trên ghế: “Mua đồ xong thì về?”
Cô gật đầu một cái.
Vi Sinh Biệt Hạc không vui nhìn thời gian, quay lại trừng mắt với Doanh Trần và Vi Sinh Lẫm: “Sở Sở đã về rồi, thứ đơn giản thế mà chúng ta còn chưa làm xong, rút thăm trúng nhóm hai người đúng là xui tận mạng!”
Vi Sinh Lẫm không phục khoanh tay đáp trả: “Em nghĩ là anh muốn à, rõ ràng việc mua sắm là sở trường của anh, anh nói muốn đổi với Lâm Thanh, Lâm Thanh không đổi với anh, anh chỉ có thể ở nhà nấu cơm.”
Doanh Trần khinh thường nói với khuôn mặt đầy bột mì: “Liên quan gì đến Lâm Thanh, chính em vô dụng còn trách Lâm Thanh.”
Vi Sinh Lẫm giữ tóc đuôi gà, trả lời Doanh Trần một cách mỉa mai: “Người vô dụng là anh thì có, cái em biết, anh còn không học được, đồ tay chân vụng về.”

Bình luận

Để lại bình luận