Chương 133

Đỗ Yểu Yểu cắn yết hầu hắn: “Không phải chàng đã nói không muốn để bất cứ thứ gì tiến vào trong ta ư?”
Có lần đi thanh lâu, quản sự đưa một thùng dâm cụ nhưng lại bị Thẩm Giai tịch thu, hắn còn chính miệng hứa hẹn.
“Nhưng đây cũng không phải là đồ vật bình thường.” Thẩm Giai cọ cằm lên trán nàng rồi cười nói: “Ấn Thừa tướng của Đại Sở, thê tử đã bị đóng dấu của ta thì cả đời này chỉ là người của ta.”
“Đồ không biết xấu hổ, mau lấy ra cho ta…” Đỗ Yểu Yểu nhón chân ngồi lên tay hắn.
Bốn cạnh quan ấn vuông vức, bên mép còn chưa rộng tới hai đốt ngón tay. Dưới đế có khắc chữ triện, bám chặt vào cửa tử cung.
Thẩm Giai rút ra một chút: “Nàng hút chặt quá, thả lỏng nào.”
“Đồ khốn…” Đỗ Yểu Yểu đỡ vai hắn rồi chửi mắng, quan ấn vừa động, hoa văn dưới đế cọ xát vào thịt non của cửa tử cung, góc cạnh xung quanh cọ xát, va đụng vào tận sâu bên trong.
“Đây là ấn nhỏ của ta, còn chưa sử dụng làm việc đâu, đa tạ phu nhân đã khai quang bằng nước thánh.” Thẩm Giai cười nói trêu chọc.
Ấn Thừa tướng có hai cái, một cái là lớn kim ấn to bằng bàn tay nam tử, cái còn lại là ấn ngọc nhỏ gọn tùy thân mang theo. Hắn không thích dùng mấy dụng cụ kia để nhét vào bên trong nàng, nhưng nhét ấn ngọc vào lại vừa vặn.
“Chàng sợ không làm chết ta đúng không…” Đỗ Yểu Yểu hờn dỗi: “Ta bị căng sắp chết rồi, chàng nhanh một chút…” Chất lỏng của hắn đã đựng đầy trong bụng suốt một ngày rồi.
Thẩm Giai móc tay cầm, chậm rãi cắm rút, chất lỏng trong huyệt chảy ra ngoài theo, Đỗ Yểu Yểu phát ra tiếng ngâm nga vui sướng.
Tay cầm rút ra khỏi cửa mình, chỉ để lại thân ấn ở bên trong, Thẩm Giai đột nhiên dừng lại, mở miệng thương lượng: “Yểu Yểu, ta nghĩ chỉ có nàng tiết ra thì ấn này của ta mới coi như được khai quang.”
Đỗ Yểu Yểu: “…”
Đây là logic gì thế này?
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thì hoa tâm đã bị quan ấn chọc mạnh một cái. Đỗ Yểu Yểu nhô bụng nhỏ, hét chói tai.
Thẩm Giai đỡ eo cô, thêm dầu vào lửa nói: “Thoải mái không, Yểu Yểu?”
Đỗ Yểu Yểu xấu hổ đấm bả vai hắn: “Bên trong của ta sưng lên rồi, chàng còn chơi đùa!”
Thẩm Giai chậm rì rì nói: “Ta nói rồi mà, ta thích chơi nát huyệt!”
Hắn đã kiểm tra trước đó rồi, bên trong hơi sưng, nhưng vẫn có thể chịu đựng được mấy lần nữa.
“Thẩm ca ca, chúng ta có thể làm người sao?” Đỗ Yểu Yểu nghẹn lời nhìn trời.
“Không phải tướng công đang dạy nàng làm nữ nhân đấy thôi?” Thẩm Giai giả bộ không hiểu.
Hắn rút quan ấn ra, dán chặt một mặt lên vách huyệt rồi chậm rãi đẩy vào bên trong. Góc cạnh bên méo gạt qua mị thịt yếu ớt, làm Đỗ Yểu Yểu kẹp chặt tay hắn cả người run rẩy.
Thẩm Giai nhạy bén nắm bắt được nàng sung sướng: “Có phải rất sướng không?”
Màn đêm buông dần, ánh trăng treo trên cao, trước mắt Đỗ Yểu Yểu là một mảnh trắng xóa sáng ngời, nàng kẹp chặt rồi nức nở: “Thẩm Giai, sớm muốn gì ta cũng sẽ chết trên người chàng.”
“Đa tạ phu nhân khen ngợi.” Hắn không nhanh không chậm cọ xát mị thịt, nghiền ép hoa tâm.
Đỗ Yểu Yểu xụi lơ đến độ không đứng dậy nổi, nằm bò giãy dụa trên ngực hắn.
Mép rìa của ngọc thạch lạnh băng, cứng rắn nghiền qua điểm mẫn cảm, khiến nàng sướng tới khó nhịn, đúng là sự giày vò ngọt ngào.
Nơi chật hẹp như hoa tâm bị hắn căng ra, chọc lên mị thịt đang co rút như thể đang đóng dấu công văn.
Thọc rút đưa thẳng nàng lên đỉnh cho xong, nhưng hắn lại cố tình thả chậm động tác, trêu chọc nàng vừa sung sướng vừa khao khát.
“Phu quân…” Đỗ Yểu Yểu vặn vẹo mông, cọ hoa tâm vào quan ấn.
“Nếm được tư vị rồi hả?” Thẩm Giai nhướng mày.
“Trên đời này không có nam tử nào tài giỏi hơn chàng.” Đỗ Yểu Yểu chân chó nịnh nọt: “Cầu xin đại nhân… cho một cái sảng khoái đi.”
“Ôm chặt ta.” Thẩm Giai khẽ cười một tiếng, ôm chặt eo nàng, cổ tay xoay chuyển dùng sức.
Quan ấn nghiêng nghiêng, nhắm thẳng góc cạnh nhòn nhọn vào mị thịt, cọ khuấy tới lui bên trong.
Một góc khác bị mắc trong hoa tâm, hai bên cùng động.
“Cứu mạng…”
Khoái cảm tăng vọt đánh úp tới như sóng to gió lớn, Đỗ Yểu Yểu bất giác rùng mình nức nở.
“Cứu gì chứ?” Thẩm Giai thấy nàng sướng đến khép hờ mắt, khóe miệng chảy nước miếng, hắn cúi đầu liếm môi nàng: “Ta đưa thê tử lên đỉnh.”
“Lên rồi… lên rồi…”
Đỗ Yểu Yểu lẩm nhẩm theo, một cỗ sung sướng ngập đầu dâng thẳng từ xương cùng lên da đầu. Cô thể phản ứng nhanh hơn cả lớn não, tử cung co rút kịch liệt, dòng nước ấm ồ ạt chảy ra.
Nàng “a” một tiếng, xụi lơ trong lòng hắn cảm thụ niềm vui sướng cận kề cái chết.
“Thê tử giỏi quá.” Thẩm Giai hôn trán nàng, tay cầm quan ấn chậm rãi đưa rút, kéo dài cao trào cực hạn này của nàng.
Đỗ Yểu Yểu tỉnh táo lại, nũng nịu nói: “Giờ có thể rút ra rồi đó.”
“Ừ.” Thẩm Giai nghe lời rút quan ấn ra, từng luồng chất lỏng màu trắng tràn ra khỏi lỗ nhỏ, kéo thành sợi nhỏ trên mặt nước trong trẻo.
“Ôi, con cháu của chàng.” Đỗ Yểu Yểu liếc nhìn tinh dịch bị pha loãng rồi trêu đùa.
“Rõ ràng ta bắn vào trong rất đặc mà.” Thẩm Giai cố ý oán giận, vạch cửa mình nàng ra: “Đều tại chiếc miệng nhỏ của Yểu Yểu tham ăn, hút sạch tinh hoa rồi.”
Mẹ ơi, Đỗ Yểu Yểu che mặt cười đến bờ vai run run: “Ta không dâm bằng, không dâm bằng… Bàn về nói lời dâm đãng thì ai có thể thắng nổi Thẩm ca ca của ta chứ.”
“Nàng đang cười nhạo ta.” Thẩm Giai giả bộ bóp mông nàng.
Đỗ Yểu Yểu kêu “ui cha” rồi ra sức biểu diễn: “Đại nhân tha mạng!”
“Cười nhạo mệnh quan triều đình, dựa theo luật phải cưỡi ngựa làm năm trăm nháy.” Thẩm Giai chống gậy thịt đã cứng lên bụng nhỏ của nàng: “Phu nhân có cưỡi không?”
Đỗ Yểu Yểu õng ẹo làm dáng: “Tiểu nữ đã có phu quân nên không thể yêu đương vụng trộm cùng đại nhân được.”
Thẩm Giai nâng chiếc cằm nhọn của nàng lên, phối hợp nói: “Bổn quan chính là thích nữ nhân trinh tiết liệt nữ, ngoài miệng nói không cần nhưng vừa cắm vào là trở nên dâm đãng và khít chặt.”
Đỗ Yểu Yểu giả bộ sợ hãi: “Nô gia không thể phản bội phu quân.”
Thẩm Giai nhanh chân hơn, đẩy vào cửa mình: “Lại không nghe lời, ta sẽ chơi nàng ngay trước mặt phu quân của nàng đấy.”
“Hu hu… Đừng…” Đỗ Yểu Yểu giả vờ khóc, Thẩm Giai nằm bằng trên tảng đá, thả gậy thịt ra: “Ngoan nào, mau tới cưỡi đi.”

Bình luận

Để lại bình luận