Chương 134

Đỗ Yểu Yểu lề mà lề mề cởi quần áo ra, để trần cơ thể ngồi trên hông hắn, môi thịt đỏ mọng hé ra, nuốt lấy quy đầu to lớn của hắn, thẹn thùng nói: “Sáng nay vừa mới bị phu quân làm rồi, mong rằng đại nhân thương tiếc.”
Thẩm Giai chỉ vào Tiểu Yểu Yểu và Tiểu Thẩm Giai: “Bổn quan thương hương tiếc ngọc nhất, nàng cắn làm nó khóc bao nhiêu lần đấy thôi.”
Bên dưới khóc đến tận mấy lần, làm gì có chuyện thương hương tiếc ngọc chứ? Đỗ Yểu Yểu không cam lòng nuốt gậy thịt xuống.
“A…”
Cơ thể sau khi bị làm vô cùng nhạy cảm, quy đầu đâm sâu vào trong mị thịt mềm mại, mang đến cảm giác tê dại sung sướng.
“Mới thế mà đã sướng rồi à?” Thẩm Giai thẳng lưng đâm vào, cố ý gặng hỏi: “Ta và phu quân của nàng ai lớn hơn, ai đâm nàng sướng hơn?”
Đỗ Yểu Yểu liếc hắn một cái: “Phu quân kia của ta nhỏ như vậy, sao sức lực dồi dào và thiên phú dị bẩm được như đại nhân…”
Đây là lời Sở Tuân nói trước mặt Thẩm Giai. Phu quân thật nghe xong, khuôn mặt tuấn tú sa sầm, nắm chặt vòng eo của Đỗ Yểu Yểu, đâm cho nàng tóc tai tán loạn, sóng ngực lắc lư.
“A chàng mới có một chút… mà đã không chơi nổi…” Đỗ Yểu Yểu ngửa cổ lên, như cưỡi ngựa xóc nảy, khác biệt duy nhất là cây gậy đang khuấy đảo bên trong cơ thể nàng.
Thẩm Giai không nói gì, tập trung tinh thần chơi lỗ nhỏ, gậy thịt đâm xuyên hoa tâm hết lần này tới lần khác, đâm tận cửa tử cung.
“Không chịu nổi… ta thực sự không chịu nổi nữa… A Thẩm Giai…”
Toàn thân Đỗ Yểu Yểu căng cứng, bụng dưới co rút, nức nở cầu xin.
Thẩm Giai giảm bớt tốc độ, một tay đỡ lấy nàng, tay còn lại xoa bóp hạt đậu. Dưới hai luồng kích thích, Đỗ Yểu Yểu chịu đựng mấy chục cái, kêu lên một tiếng yêu kiều rồi bắn lên người hắn.
Sắc mặt Thẩm Giai dễ nhìn hơn chút. Đỗ Yểu Yểu nằm sấp trên lồng ngực hắn, hôn lên khóe môi mím chặt của hắn: “Đồ nhỏ nhen, không chơi lại đổi ý, chịch Tiểu Yểu Yểu khóc thì chàng mới vui à?”
Nàng bắn ra rất nhiều lần, chưa cắm được bao lâu đã không chịu nổi.
Thẩm Giai nghe không nổi chữ “tiểu”, hỏi một cách kì quặc: “Của ta nhỏ à?”
Trên đầu nam chính có hào quang đó, thằng nhỏ của chàng to như bàn tay vàng của chàng vậy. Đỗ Yểu Yểu nghĩ thầm, ngoài mặt lại suy nghĩ: “Chưa thử với người khác mà, hay là ta đi thử nhé, quay về rồi kể lại cho chàng.”
“Nàng dám!” Thẩm Giai càng tức giận.
Đỗ Yểu Yểu cười khanh khách, nhéo mặt hắn trêu chọc: “Đủ dùng rồi, ta no sắp chết, chàng còn siêu bự hơn nữa thì ta sống nổi không?”
“Siêu bự là gì?” Hắn lại nổi lòng tò mò.
“Đại Thẩm Giai to như đùi chàng đó.”
Thẩm Giai cũng cười, nhéo eo nàng: “Nàng lại nói lung tung.”
Hai người quấn lấy nhau, hắn chọc nàng: “Thê tử à, ta còn chưa bắn đâu.”
“Chàng mới một lần còn ta đã ra mấy lần, nếu cứ thế này về lâu về dài, chắc chắn ta sẽ bị thận hư.” Đỗ Yểu Yểu cam chịu ngồi dậy.
“Thích nữ ở trên, Yểu Yểu nhà chúng ta lắc lư là đẹp nhất.” Thẩm Giai nói mấy lời ngọt ngào: “Vòng eo nhỏ, miệng nhỏ hồng hồng, tiểu huyệt chặt chẽ, vưu vật trời sinh cũng chỉ thế mà thôi…”
“Hừ.” Đỗ Yểu Yểu lườm nguýt: “Chỉ cần có thể khiến chàng sướng, có sữa thì làm nương thôi.”
Thẩm Giai không sợ mà đáp: “Không có nương, thê tử sớm mang thai chia cho ta chút sữa nếm thử đi.”
Đỗ Yểu Yểu bĩu môi: “Đất đã rải thạch tín cho chàng từ lâu, bắn nhiều giống như vậy có tác dụng gì không?”
Mặt Thẩm Giai đột nhiên thay đổi, nghe hiểu được ý tứ trong đó. Hắn không giải thích mà ôm lấy nàng: “Có tác dụng chứ, sao lại không có tác dụng được, không bắn giống thì sao sinh được Tiểu Yểu Yểu và Tiểu Thẩm Giai.”
Làm nhiều lần như vậy, bụng nàng chẳng có chút động tĩnh nào. Đỗ Yểu Yểu đoán rằng, cơ thể của nguyên chủ đã bị Thẩm Giai dùng thuốc phá hỏng rồi.
Có lẽ nàng hoàn toàn không thể sinh được.
Nàng lập tức mất hứng bèn đẩy hắn ra, giãy giụa đứng dậy: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Yểu Yểu.” Thẩm Giai ôm lấy nàng không cho đi, nhỏ giọng hỏi: “Có phải nàng biết rồi không?”
Bên dưới gắn liền với nhau, nhưng lại bàn về chủ đề buồn bã này, Đỗ Yểu Yểu khó chịu tránh né nói: “Thôi, về đi.”
Thẩm Giai rút ra, khoác xiêm y lên cho Đỗ Yểu Yểu, lại sửa sang lại quần áo của mình rồi kéo nàng đi ngâm suối nước nóng cho ấm áp.
Gió đêm thổi qua trên núi, khiến làn da lạnh lẽo.
“Yểu Yểu, nếu như ta biết nàng sẽ biến thành nàng ta, thì có cho ta một trăm lá gan ta cũng sẽ không để nàng uống thuốc tránh thai.” Thẩm Giai trịnh trọng nói.
“Thôi, đã qua rồi, ta không muốn nhắc tới nữa.” Đỗ Yểu Yểu trả lời cho có.
“Yểu Yểu.” Thẩm Giai ép nàng nhìn thẳng: “Có phải nàng không tin ta không?”
Hắn nhớ tới Đỗ Yểu Yểu từng hỏi hắn rất nhiều lần, rằng nàng có sinh được không?
Sinh dục của nữ tử dựa vào chuyện giường chiếu của phu thê, sao chỉ hỏi phu quân được, xem ra là nàng đã biết từ lâu rồi.
“Không phải là không tin tưởng, mà đã là chuyện quá khứ rồi, ta có truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chàng cũng không thể bù đắp được.” Đỗ Yểu Yểu thản nhiên nói.
“Nàng chính là không tin ta!” Thẩm Giai chọc vào trán nàng, đau đến mức đôi mắt Đỗ Yểu Yểu ầng ậng nước.
“Ta từng nói không chỉ một lần, cơ thể nàng kém, khó có con nối dõi, vì sao nàng luôn không tin lời ta nói?”
Nguyên nhân không tin có quá nhiều, Đỗ Yểu Yểu xoa trán, rơi nước mắt: “Chàng nhiều mánh khóe như vậy, sao ta biết được lời chàng nói câu nào là thật câu nào là giả chứ?”
“Ta nhiều mánh khóe, ta từng lừa nàng sao?” Thẩm Giai tức giận vì Đỗ Yểu Yểu đa nghi và giấu diếm, chuyện đã đến nước này, hắn thề rằng: “Ta mà lừa nàng thì Thẩm Giai ta chết trẻ, không được chết yên thân!”
Đây là lời tự rủa bản thân vô cùng ác độc.
Đỗ Yểu Yểu không khỏi nghĩ lại, có phải trước đây nàng có quá nhiều cái nhìn phiến diện về hắn hay không.
Vừa mới quấn quýt lưu luyến xong, giờ lại giương cung bạt kiếm, nửa người dưới nàng mềm đi, ôm lấy cổ hắn: “Ta vẫn còn trẻ, không muốn làm quả phụ đâu.”
“Lần sau nàng còn không tin ta, thì cứ đâm chết ta bằng một nhát kiếm cho xong.” Thẩm Giai ôm lấy eo nàng, siết thật chặt: “Đỡ cho ta bị nàng làm tức chết.”
Ánh trăng như bạc, chiếu rõ mặt người, trong mắt hắn lóe lên ánh nước.
Đỗ Yểu Yểu bỗng không nói lên lời.
Không ngờ hắn lại tức tới phát khóc.
Nàng thò đầu lưỡi, dỗ dành: “Phu quân à ta sai rồi, Tiểu Thẩm Giai vẫn còn cứng này, về phòng rồi ta hầu hạ chàng nhé.”
“Không cần.”
“Phu quân.” Đỗ Yểu Yểu nói dẻo quẹo, vén váy lên đưa huyệt tới háng hắn: “Bây giờ ta đút cho chàng có được không, mau vào đi…”

Bình luận

Để lại bình luận