Chương 135

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 135

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Không có gì mà một nháy không giải quyết được cả, nếu mà không giải quyết được thì làm nhiều nháy hơn.
Đỗ Yểu Yểu thỏa mãn Thẩm Giai, quậy trong suối nước nóng tới tận nửa đêm, xong việc ba ngày cũng chưa xuống được giường.
Tế bái phụ mẫu của Đỗ Yểu Yểu xong, chơi một vòng ở Ngô Hưng, hai người nắm tay nhau hồi kinh làm việc.
Đỗ Yểu Yểu giao cửa hàng rượu cho Đại Sơn và Tiểu Thúy quản lý, đầu tháng năm lên đường trở về.
Cả một đường nàng không vui vẻ lắm. Dù sao thì cũng ở Ngô Hưng gần một năm trời, đột nhiên rời đi, trong lòng thấy lưu luyến. Nhưng cũng không thể chia cách hai nơi với Thẩm Giai được, hắn không cho phép.
Đỗ Yểu Yểu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dỗ dành: “Yểu Yểu thích Ngô Hưng, sau này mùa hè mỗi năm có thể tới tránh nóng, còn có rất nhiều cơ hội về thăm Tiểu Thúy và cửa hàng mà.”
Đỗ Yểu Yểu liếc hắn: “Chàng không tìm ta, ta sống một mình ở Ngô Hưng cả đời, tự do tự tại, đỡ phải hồi kinh làm phu nhân của quan gì đấy với một đống việc.”
Đỗ Yểu Yểu có địa vị cao, tuy rằng có thể cho nàng tự do vô cùng lớn, nhưng bình thường khó tránh khỏi phải giao tiếp với những mệnh phụ người nhà của đồng liêu hắn.
“Yểu Yểu.” Thẩm Giai lấy lòng” “Không phải nàng muốn làm nữ học, nữ phu tử, còn muốn làm nữ tử nhập sĩ sao? Nàng mở mấy cửa hàng ở Ngô Hưng thì làm sao thực hiện được lý tưởng trong lòng, chắc chẳn phải ở cùng với vi phu, nàng làm gì ta cũng ủng hộ.”
“Cũng phải.” Đỗ Yểu Yểu tiu nghỉu, chuyển sang cười: “Ta chỉ than thở vài câu thôi.”
Thẩm Giai vùi mặt vào cổ nàng: “Ta sợ nàng hối hận không muốn ở cùng với ta.”
Hơi thở nóng ướt của hắn lướt qua khiến nàng thấy ngứa, Đỗ Yểu Yểu xoa mái tóc đen của hắn: “Chàng không có lòng tin về bản thân đến vậy cơ à?”
“Không có.” Thẩm Giai buồn bực nói: “Yểu Yểu lương thiện, thông minh, tháo vát, có lòng vị tha, rất nhiều người đều thích nàng.”
Đỗ Yểu Yểu đột ngột cáo biệt, các cô nương nhỏ trong cửa hàng đều lau nước mắt, không nỡ để nàng đi, Tiểu Thúy lại càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Hắn tự xét lại: “Ta không phải người xấu, nhưng cũng chẳng phải là người tốt tuyệt đối, có lúc so sánh với Yểu Yểu lại tự thấy hổ thẹn.”
Hắn làm quan để trở nên nổi bật, để có được chức vị, nhưng chẳng có bao nhiêu tấm lòng dành thiên hạ, thương cảm với bách tính.
Đỗ Yểu Yểu mỉm cười: “Con người đều như vậy mà. Lúc ta vừa tới đây, nguyện vọng duy nhất là chàng đừng nhận ra sự khác lạ của ta, coi ta là yêu ma quỷ quái, một đao chém chết.”
“Ta hung dữ đến thế ư?” Thẩm Giai hôn lên gò má nàng.
Đỗ Yểu Yểu buồn cười gật đầu: Nguyên văn nói hắn giết người không chớp mắt, vì tra chứng cứ phạm tội mà mổ bụng tham quan. Chính nàng cũng tận mắt nhìn thấy, hắn đạp bay tiểu quan Nguyệt Nguyệt, đối phương bò trên đất ho ra máu, bò cũng không bò dậy nổi.
Đúng là có tiềm chất bạo lực gia đình.
Ai biết được ở bên nhau, lúc hắn được vuốt thuận lông lại rất ngoan, sau khi hiểu tâm ý của nhau thì lại biến thành chúa dính người.
“Trước đây ta từng hung dữ với thê tử.” Thẩm Giai ngượng ngùng, nắm tay nàng dán lên mặt: “Sau này ta mà còn hung dữ nữa, nàng cứ vả mặt ta đi.”
“Bị thê tử tát thì mất mặt lắm đấy.” Đỗ Yểu Yểu cười vui vẻ: “Chàng là quan to đấy.”
“Quan to có uy phong hơn đi nữa, chẳng phải về nhà vẫn phải liếm cho thê tử đấy thôi.” Thẩm Giai lại bắt đầu không đứng đắn: “Đánh hai cái thì đã làm sao, tay cục cưng không đau là được.”
“Ui cha.” Đỗ Yểu Yểu che miệng: “Ê răng.” Ngọt quá.
Thẩm Giai làm bộ hôn nàng: “Để ta xem nào.”
“Đừng quậy.” Đỗ Yểu Yểu sợ hắn làm bậy trên xe ngựa, vội vàng nói chuyện chính: “Con người ấy mà, mỗi một giai đoạn sẽ có một suy nghĩ khác nhau. Chúng ta bên nhau rồi, chàng không muốn chém ta nữa, thì ta lại mong rằng chàng đừng gây ra nhiều sát nghiệt như vậy, ai tha được thì cứ tha.”
Cổ lớn chia ra ba bảy loại, chủ tử có quyền đánh giết người hầu, tội liên đới thì cổ nhân càng coi đó là điều đương nhiên.
Có lẽ nàng không thể thay đổi được chế độ xã hội, nhưng Thẩm Giai có thay đổi, đã có thể ảnh hưởng tới tác phong sau này của rất nhiều quan viên.
“Ừ.” Thẩm Giai biết nàng tốt bụng: “Tích phúc cho con cái tương lai của chúng ta mà.”
“Chàng nghĩ như vậy cũng được.” Đỗ Yểu Yểu nói. Nàng không thể giải thích hình phạt khi một người hiện đại mắc sai lầm với hắn được.
Nàng nói tiếp: “Vậy bây giờ thì sao, là nữ tử, suy bụng ta ra bụng người. Ta mong rằng càng có nhiều nữ tử thoát khỏi được gông cùm xiềng xích sẵn có, được học hành làm ăn như nam tử, làm những chuyện mình thích.
“Giống như Yểu Yểu vậy.” Thẩm Giai thuận theo nàng: “Ta ủng hộ Yểu Yểu làm những chuyện mình thích.”
Đỗ Yểu Yểu tổng kết lại: “Sau này chàng sẽ nổi danh tiên cổ, lưu danh sử sách, làm thừa tướng, cuộc đời của chàng vừa mới bắt đầu thôi.”
Ngoài suất diễn của hậu cung trong “Ta là quyền thần” ra, chủ yếu là nói về chuyện Thẩm Giai cải cách cai trị, nâng đỡ hoàng đế, mở ra thịnh thế cẩm tú ra sao.
“Vậy à?” Đương sự lại chẳng quan tâm, sờ lung tung lên eo Đỗ Yểu Yểu: “Ta chỉ muốn yêu đương quấn quýt với thê tử, sớm ngày sinh con của chúng ta thôi.”
Đỗ Yểu Yểu: “…”
Nàng dịu dàng từ chối: “Đừng sờ nữa, đêm qua ta chưa bón cho chàng à?”
Gần đây làm liên tục quá rồi.
“Hồi kinh ta lại bận rộn, trên đường muốn ăn nhiều một chút.” Bàn tay của Thẩm Giai phủ lên bộ ngực đầy đặn của nàng.
“Tinh lực của chàng thật dồi dào.” Hiện tại, chân Đỗ Yểu Yểu vẫn còn mềm nhũn.
“Một năm mà, ta còn chưa bù lại nữa.” Thẩm Giai tính toán rõ ràng, hắn cắn môi nàng: “Xe ngựa và trên lưng ngựa, nàng chọn một cái đi?”
“Có thể không chọn không?”
“Vậy mỗi cái một nháy nhé?”
“Trên… ngựa đi.”
Đỗ Yểu Yểu hôn chụt chụt nàng mấy cái: “Thê tử thật tốt với ta, biết được phải thương ta từ chỗ nào.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Đỗ Yểu Yểu hừ tiếng.
Thẩm Giai lấy một con ngựa trắng đẹp đẽ, tách khỏi đội ngũ, đi vào một đường núi khác.
“Nó chạy nhanh thật đấy.” Đỗ Yểu Yểu phấn khích kêu lên: “Kĩ thuật chàng có tốt không, đừng để hai chúng ta ngã xuống đấy!”
“Từng luyện trên chiến trường rồi, nàng nói xem?” Thẩm Giai nắm chặt dây cương, ôm chặt nàng vào trong lòng.
Hắn thả chậm tốc độ: “Ngoan nào, nàng muốn cưỡi ta như thế nào?”
Khuôn mặt Đỗ Yểu Yểu đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ôm đi, chàng phải nhẹ một chút…”
“Bảo ta nhẹ thôi không có tác dụng đâu, phải bảo Tật Phong nhẹ một chút…” Thật Phong là tên của con ngựa.
“Chàng nói bậy bạ gì vậy?” Cứ như nàng làm với ngựa ấy.
“Bảo Tật Phong chạy nhẹ một chút.” Thẩm Giai ôm lấy eo, xoay nàng lại mặt đối mặt: “Nàng cởi của ta ra rồi nuốt vào…”
“Còn chưa đủ ướt nữa…” Nàng lẩm bẩm.
“Cho vào chạy một lúc, nàng sẽ như chảy ra lũ lụt vậy, ngoan, nhanh lên…” Thẩm Giai dụ dỗ.
Để tiện cưỡi ngựa làm chuyện ấy, bên dưới váy Đỗ Yểu Yểu còn đổi thành quần hở đũng. Nàng cởi quần Thẩm Giai ra, móc gậy thịt thô to ra khom người ngồi lên.
“Mềm quá…” Thẩm Giai than thở: “Sau này trên giường gọi nàng là Nhuyễn Nhuyễn nhé.”
Đỗ Yểu Yểu ngồi kín mít chặt chẽ trên hông hắn, tư thế này tiến vào rất sâu, quy đầu chọc tử cung tê dại. Nàng vừa hôn vừa cắn cổ hắn: “Nói lung tung…”
“Không thích Nhuyễn Nhuyễn à?” Thẩm Giai hưởng thụ nụ hôn của nàng: “Vậy gọi là Chặt Chặt, Nước Nước, Cắn Cắn…”
“Cắn muội muội chàng ấy…” Đỗ Yểu Yểu cạn lời.
“Ta không có muội muội, nàng chỉ cắn đệ đệ ta được thôi.” Thẩm Giai cười khẽ, nhấc eo đâm nàng.
“A…”
“A cái gì, đụng mở rồi à?”
“Ta không chịu nổi…”
“Không chịu nổi mới tốt, ta thích nhất là làm miệng nhỏ bên trong của Yểu Yểu…”

Bình luận

Để lại bình luận