Chương 138

“Tiểu thư ơi, sao cái yếm này của ngài bị thủng thế ạ?” Ngân Diệp sửa soạn lại tủ quần áo, tìm ra một cái yếm trắng thêu hoa đào.
Đỗ Yểu Yểu nhận lấy thì thấy vị trí nhụy hoa màu vàng bị đâm lủng một cái lỗ nhỏ, mặt nàng tức thì đỏ bừng lên: “Chắc là bị chuột cắn đấy.”
Ngân Diệp và Vân Anh đều chưa thành hôn nên vẫn gật đầu dù không hiểu gì: “Con chuột này cắn hay ghê, ngay nhụy hoa luôn!”
Mặt Đỗ Yểu Yểu càng đỏ hơn, nàng viện cớ: “Quên mất, lần đó tâm trạng ta không tốt nên lỡ cào rách đấy, em đừng bất ngờ làm gì.”
“Ồ.” Ngân Diệp bừng tỉnh, tự hỏi vì sao một năm trước mình lại không phát hiện cái yếm này bị rách.
Tối đó, Thẩm Giai vừa vào phòng thì đã bị ném một mảnh lụa trắng mềm mại vào mặt.
“Cái gì thế?” Hắn tò mò lấy xuống xem.
Đỗ Yểu Yểu khẽ hừ lạnh.
Thẩm Giai cầm cái yếm, thấy cái lỗ bên trên thì hôn ngay chỗ đó một cái: “Hóa ra là phu nhân của ta.”
Đỗ Yểu Yểu cạn lời: “Chàng bảo ai là phu nhân đấy?”
“Cái này chứ ai.” Thẩm Giai giơ cái yếm trên tay lên: “Nó đã ở bên ta suốt những ngày nàng không ở đây đó.”
“Đồ mặt dày!” Đỗ Yểu Yểu thẹn thùng trừng hắn.
Ngân Diệp vừa hỏi là nàng nghĩ ngay tới tên háo sắc Thẩm Giai này. Hắn từng kể rằng mỗi khi rạo rực sẽ lấy yếm nàng ra tự giải tỏa, kết quả là đục một lỗ ở vị trí chính giữa đóa hoa đào được thêu trước ngực.
Ẩn ý trong hành động ấy xấu hổ quá đi thôi!
Có khi nào hắn cũng muốn đâm thủng nàng như thế không nhỉ?
“Thấy vật nhớ người là chuyện thường tình mà.” Thẩm Giai cất yếm đi rồi dỗ dành Đỗ Yểu Yểu: “Phu nhân thông cảm cho ta đi.”
“Chàng… Chẳng biết nói chàng sao luôn đó!” Đỗ Yểu Yểu bĩu môi.
“Vải mỏng quá nên mới không bền, sao lại trách ta chứ?” Thẩm Giai ôm lấy eo Đỗ Yểu Yểu rồi nhìn ngực nàng: “Của bà xã mềm mềm, dùng yếm vải cứng thì ma sát đau lắm. Nàng xem cần bao nhiêu mảnh đi rồi ta đền cho nàng.”
“Ai cần chàng đền chứ!” Sắp vào mùa hạ nên hôm nay Đỗ Yểu Yểu đổi sang dùng loại áo ngực gọn nhẹ của hiện đại. Vì chỉ bao lấy ngực nên mát mẻ hơn cái yếm đắp cả bụng nhiều.
Dù gì cũng đã thú thật với Thẩm Giai, từ giờ nàng mặc áo ngực cũng chẳng có gì lạ.
Vì tác dụng của cái yếm là che thân nên khó tôn dáng ngực, trong khi áo ngực thì bao bọc hết vú, giúp chúng tròn trịa và căng đầy hơn, nhìn một cái là nhớ mãi.
Một ngọn lửa nhen nhóm trong mắt Thẩm Giai, hầu kết hắn khẽ lăn: “Hôm nay Yểu Yểu… căng quá ta.” Giọng hắn hơi khàn.
Đỗ Yểu Yểu cúi đầu xem, bấy giờ nàng mới nhớ ra mình làm kiểu áo ngực này là để thưởng cho Thẩm Giai. Ai bảo hắn thuộc kiểu “tham phú phụ bần” chứ?
“Bà xã lớn thật.” Thẩm Giai cúi người muốn vùi mặt vào hai trái bánh bao trắng như tuyết và mềm mại.
Song, Đỗ Yểu Yểu lại giơ tay lên cản hắn lại. Hắn tỏ ra bất mãn: “Ta tắm rồi mà!”
“Sao lại gấp thế?” Đỗ Yểu Yểu kéo hắn ngồi xuống mép giường, cười bí hiểm: “Cho chàng cái này hay lắm nè.”
“Cái gì thế?” Bàn tay Thẩm Giai vẫn không rời vòng eo thon thả của nàng.
Đỗ Yểu Yểu lấy một chiếc ngọc bội dương chi từ trong túi bên hông ra rồi đặt vào lòng bàn tay Thẩm Giai.
Thẩm Giai ngắm nghía nó. Chiếc ngọc bội trắng tinh khôi và được khắc từng nấc thang, một tiểu cô nương nhỏ nhắn đang ngồi ở bậc thang cao nhất và chống cằm nhẹ nhàng cười. Gương mặt ấy nhìn là biết Đỗ Yểu Yểu.
“Yểu Yểu…” Từ tận đáy lòng hắn dâng lên nỗi xúc động không thể thốt thành lời.
Đỗ Yểu Yểu nghiêm túc nói: “Ta biết chàng đã làm ngọc bội phượng hoàng của mẫu thân… ừm… vì ta.” Nàng bỗng khựng lại rồi bẽn lẽn bảo: “Ta tặng lại chàng ngọc bội khác. Thẩm Giai, ta trao mình cho chàng, xin chàng hãy đặt nó vào nơi thích hợp và cất giữ nó cả đời.”
“Yểu Yểu!” Thẩm Giai cầm lấy ngọc bội rồi ôm nàng thật chặt: “Sao bà xã lại tốt thế này!”
“Bộ bình thường ta không thương chàng hả?” Đỗ Yểu Yểu nghe thấy giọng Thẩm Giai nghẹn ngào bèn ôm lấy mặt hắn: “Không được khóc, chỉ là một chiếc ngọc bội thôi mà.” Đôi mắt trong như suối của hắn rơm rớm lệ.
Hắn không chỉ là một nhân vật trong sách, nàng cảm nhận được điều đó rất rõ. Nàng ảnh hưởng đến mọi cung bậc cảm xúc của hắn, từ vui, mừng cho đến giận, hờn. Và hắn cũng là người mà nàng nguyện trao cả tình yêu chân thành.
“Bà xã là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho ta.” Thẩm Giai chạm trán mình lên trán nàng, chóp mũi hai người vuốt ve nhau.
Bầu không khí hơi buồn bã, không thích hợp với chuyện vui mà Đỗ Yểu Yểu muốn làm tối nay nên nàng bông đùa: “Ta nghèo kiết xác nên phải cảm ơn hồng bao mừng tuổi hai năm qua của ông xã để làm ngọc bội dương chi đắt đỏ này đó.”
Mỗi hồng bao chứa những một vạn lượng, lúc trả tiền nàng cũng nhức nhối lắm.
“Đã hứa sẽ mừng tuổi cho nàng đến năm chín mươi chín tuổi mà, năm nào cũng không ít.” Thẩm Giai vuốt gò má trắng hồng của nàng.
“Năm ngoái Yểu Yểu không có ở đây nhưng ông xã vẫn đặt hồng bao dưới gối Yểu Yểu.” Đỗ Yểu Yểu vừa nói vừa cởi nút thắt bên hông: “Ta đành lấy tấm thân này để báo đáp tấm lòng của chàng thôi.”
Vạt áo chậm rãi mở ra, để lộ da thịt như tuyết như sương, chính giữa là một cái rãnh thật sâu.
Lụa mỏng đỏ rực ôm lấy hai bầu vú căng tròn, khó khăn lắm mới che được nhũ hoa, chỉ có hai dây nhỏ treo trên vai, bụng và cái rốn xinh xắn lộ ra ngoài.
Mắt hướng xuống, nàng không mặc tiết khố mà chỉ có miếng vải sa cùng màu treo ở hai bên hông che đi nơi bí mật ở vùng tam giác, hai đùi trắng nõn và mảnh khảnh dang thật rộng.
Nửa che nửa lộ đầy phong tình, tựa như mỹ nhân che nửa mặt ôm tỳ bà trong ngực, như đóa hoa lấp ló sau hàng mây khiến lòng người ta ngứa ngáy, khát vọng xé nát miếng vải đỏ và thưởng thức tận tình cái hồng hồng mềm mềm đang nấp dưới cám dỗ ấy.
Thẩm Giai nuốt nước miếng, hắn chưa từng thấy kiểu đồ lót kì lạ mà lại mê hoặc nhường này: “Bà xã đang…?”
Đỗ Yểu Yểu cởi thường y bên ngoài ra rồi quay một vòng với bộ đồ lót đỏ trên người: “Đẹp không?”
Thẩm Giai đã cứng lại càng cứng hơn, nó căng đầy như sắt vậy. Hắn ngơ ngác gật đầu: “Đẹp…”
Mái tóc dài phấp phới, cơ thể trắng như tuyết rực rỡ dưới ánh đèn, hai bầu ngực nảy lên theo bước chân, hoa huyệt tỏa ra mùi hương mê hoặc, đến cả ngón chân cũng đáng yêu đến mức khiến người ta nuốt trọn xuống bụng.
Đỗ Yểu Yểu hài lòng với vẻ si mê của Thẩm Giai, đổ dầu vào lửa: “Thích nơi này hay là nơi này?” Nàng chỉ vào đầu ti và miệng huyệt qua một lớp vải.
“Bảo bối…”
Thẩm Giai lẩm bẩm, Đỗ Yểu Yểu chưa từng cố ý quyến rũ hắn như thế lần nào. Giờ phút này, đầu óc hắn lâng lâng, bỗng có dòng máu nóng đi lên trán, sau đó chảy ra khỏi lỗ mũi.
“Tí tách, tí tách…”
Thẩm Giai rủ mắt nhìn, mấy giọt máu nhỏ đang nhỏ xuống mu bàn tay hắn.
Hai người đã hoan ái vô số lần vậy mà hắn vẫn chảy máu mũi trước vẻ mê hồn của nàng.
Hắn lập tức thở hổn hển kêu lên: “Mặc đồ vào đi bà xã!”
Đỗ Yểu Yểu ôm bụng phá lên cười, nàng cầm tách trà lên rồi lấy khăn lau cho hắn: “Non tơ!”
Thẩm Giai ngửa đầu lên song lại thấy ngực nàng lủng lẳng trên đầu. Hắn sợ mình sẽ bị đả kích lần nữa nên nhắm tịt mắt, bóp eo nàng: “Học cách vờn ta ở đâu đấy?”
Đỗ Yểu Yểu nũng nịu hứ một tiếng: “Ta còn chưa làm gì mà chàng đã gọi là vờn rồi à?”
“Nàng còn tính làm gì nữa?” Thẩm Giai ngạc nhiên thốt.
Đỗ Yểu Yểu cố ý úp mở: “Chuyện mà chàng có mơ cũng không dám.”
“Hả?” Thẩm Giai chẳng hiểu gì.
Sau khi chùi sạch, Đỗ Yểu Yểu bảo Thẩm Giai nằm lên giường và dặn dò: “Hôm nay sẽ do ta làm chủ, chàng không được nhúc nhích đấy.”
Đừng nói là nàng sẽ… làm miệng cho hắn chứ? Trong lòng Thẩm Giai hơi phấn khích.

Bình luận

Để lại bình luận