Chương 142

Xuyên đến đây năm năm, rốt cuộc Đỗ Yểu Yểu đón đứa con đầu lòng ở thế giới trong sách.
“Tại bảo bảo hết, nếu không thì ta đã có thể tham gia cuộc thi phu tử vào tháng ba năm nay rồi.”
Hiện giờ, triều đình đã triển khai cho nữ tử đi học và được khắp nơi hưởng ứng. Vì thi cử làm quan nên sẽ do quan phủ phụ trách chấm và tuyển chọn, thí sinh không giới hạn nam nữ, cần chăm chỉ học tứ thư ngũ kinh, qua kì thi viết, khảo hạch mới có thể làm thầy.
Thẩm Giai an ủi: “Ngày còn dài, không cần vội đợt này làm gì. Còn nhiều thời gian để học tập mà, ta sẽ bổ sung thêm bài vở cho nàng.”
Nhắc đến cái này, Đỗ Yểu Yểu vừa ngại ngùng vừa xấu hổ: “Biểu muội và Diệp Oánh đã thi từ năm ngoái mà chỉ có ta là không đỗ. Chẳng dễ gì mới học lại một năm, đến giây phút này thì lại mang thai tổ tông mới đau chứ.”
Nàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng. Đã hai tháng nàng không có nguyệt sự, chẩn mạch mới biết hóa ra là có thai.
“Có thai rồi, dễ nóng nảy, sốt ruột hẳn.” Thẩm Giai đưa cho Đỗ Yểu Yểu một cốc trà bạc hà: “Những gì nàng học được hồi trước không giống nơi này mà, cứ từ từ thôi.”
“Chẳng trách người ta nói cổ nhân tinh khôn, thật sự là rất khó.” Đỗ Yểu Yểu uống một hớp nước to rồi xụ mặt: “Ta cứ ngỡ ta thông minh lắm, ai dè bị ‘Lễ ký’, ‘Chu dịch’, ‘Xuân thu’ các thứ vả vào mặt không chừa miếng nào.”
Đó đều là các tác phẩm văn cổ, phải thông hiểu, suy một ra ba, trở thành một cây bút văn hay chữ tốt.
Đỗ Yểu Yểu không được tiếp xúc với chúng từ nhỏ nên học rất vất vả.
“Khoa cử cũng thi cái này mà, sao mà không vất vả được?” Thẩm Giai dỗ dành nàng: “Hay nàng đừng học nữa, nàng ở nhà quản lý cửa hàng và nuôi con nhé?”
“Không!” Đỗ Yểu Yểu bĩu môi: “Thế thì hồi gặp biểu muội và Diệp Oánh sẽ cười ta dám nghĩ không dám làm cho xem! Ta không muốn con của ông xã chỉ biết chăn êm nệm ấm đâu.” Nói rồi nàng cầm một cuốn “Luận ngữ” lên xem.
Thẩm Giai giật cuốn sách trên tay nàng đi: “Đọc buổi tối không tốt cho mắt, nàng muốn học thì ta sẽ đọc cho nàng nghe, còn kiêm cả giảng giải cho nàng hiểu nữa.”
Đúng là tức chết người không đền mạng mà! Đỗ Yểu Yểu giận dữ trừng hắn: “Ta đau khổ học học không vào, còn chàng thì tứ thư ngũ kinh đọc làu làu, đúng là kẻ ăn không hết, người lần không ra!”
“Ta cũng phải học rất nhiều năm mà.” Thẩm Giai nịnh nọt xoa bụng nàng: “Đến giờ ru bảo bảo ngủ rồi, ta sẽ đọc Tam Tự Kinh cho nó một lát.”
“Thẩm đại nhân à…” Đỗ Yểu Yểu cạn lời, kéo giọng rõ dài. Sau đó, nàng chụm ngón cái và ngón trỏ với nhau rồi khua tay múa chân: “Con của chàng mới bé tí chừng này, cơ quan thính giác mới hình thành, chàng đọc nó nghe thì chắc gì nó đã hiểu?”
Từ khi nàng mang thai, đêm nào Thẩm Giai cũng kiên trì đọc sách cho bảo bảo nghe. Tuyệt!
“Nhưng ta muốn đọc cho nó nghe, cứ mười tháng như thế biết đâu sẽ sinh được một đứa thông minh thì sao?” Thẩm Giai vén đồ lót của Đỗ Yểu Yểu lên, nhìn cái bụng trắng như tuyết của nàng với vẻ trông chờ mòn mỏi.
“Đừng nhìn!” Đỗ Yểu Yểu kéo áo xuống như giận dỗi: “Ta chưa thấy chàng quan tâm đến ta như thế lần nào, hóa ra ta chỉ là công cụ sinh con cho chàng thôi!”
Sống chung với Đỗ Yểu Yểu đã lâu nên hầu như Thẩm Giai đều hiểu những từ mới mẻ của nàng. Quả là tính khí dựng phụ sẽ trở nên khó chiều kể từ tháng thứ sáu thật rồi. Hắn hôn cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên của nàng: “Đâu có, yêu ai yêu cả đường đi mà. Đương nhiên ta thích bà xã nhất, còn con là kết tinh của tình yêu chúng ta.” Hắn bỗng ngập ngừng: “Ta mong chờ con bé nhiều năm lắm rồi.”
“Gì mà nhiều năm!” Đỗ Yểu Yểu không đồng ý: “Ở quê hương ta, ta hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp trường lớn học chính trị, tuổi trẻ tươi đẹp biết mấy, giờ lại đi làm mẫu thân!” Lần đầu làm mẫu thân vui có mà buồn cũng có.
Thẩm Giai búng cái mũi nhỏ của nàng: “Những người bằng tuổi ta ở Đại Sở con cái đầy nhà cả rồi. Chúng ta thành hôn tám năm mới chờ được tin vui của phu nhân, đồng liêu cười ta đời sau bất tài, con nối dõi gian khổ kìa.”
Đỗ Yểu Yểu chớp mắt: “Thế ta sinh ra con gái ra chàng sẽ không yêu thương nó sao?”
Thẩm Giai cúi đầu ngậm vành tai của nàng, cùng nhau nằm xuống nhưng không thay quần áo: “Bà xã là con gái lớn, bảo bảo là con gái út, ta sẽ yêu thương hết…”

Thoáng cái đã ba tháng kể từ khi Đỗ Yểu Yểu mang thai.
Thẩm Giai vẫn không làm gì nàng.
Nhưng mỗi lần nàng sờ hắn đều thấy bên dưới căng cứng.
Chỉ khi nào muốn quá thì hắn mới cọ xát mạnh vào đùi trong của nàng thôi.
Teddy nhỏ động dục mọi lúc mọi nơi đã biến thành lớn thánh nhân biết nhẫn nhịn, kiêng khem rồi.
Thấy ba tháng giữa của thai kỳ sắp qua, thỉnh thoảng nàng ngỏ ý làm tình nhưng đều bị hắn từ chối một cách nghiêm túc.
Đỗ Yểu Yểu đã nói với hắn rằng phụ nữ có thai chỉ cần qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm là làm được rồi, chẳng biết cái người này nghĩ gì trong đầu mà cứ đòi kiềm chế.
Giờ đã sáu tháng, may mà nàng chỉ to bụng thôi chứ tay chân vẫn mảnh khảnh, ăn vận sửa soạn thì vẫn còn vốn liếng dụ dỗ hắn.
Tối đó, hai người ngủ chung như mọi ngày.
Đỗ Yểu Yểu mặc áo lụa màu hồng phấn lấp ló thân mình trắng nõn, mái tóc đen xõa tung, ngực trắng tuyết lộ ra một nửa ra sức kề sát vào người Thẩm Giai.
“Đừng nghịch, ngủ đi.” Thẩm Giai ăn chay đã lâu nên giờ bị nàng làm cho bốc lửa.
Đỗ Yểu Yểu lướt đầu ngón tay lên gương mặt sáng trong của hắn, bầu ngực đẫy đà tỳ vào ngực hắn, miệng thì nũng nịu than vãn: “Không ngủ được…”
“Bảo bảo lại quậy nàng sao?” Thai nhi sáu tuổi thường sẽ máy thai.
“Không…” Đỗ Yểu Yểu làm nũng, luồn tay hắn xuống vùng tam giác cấm: “Là Tiểu Yểu Yểu quậy chàng…”
“Bụng lớn rồi mà sao lại dâm đãng thế này?” Thẩm Giai buồn cười, nhéo đùi trong của nàng.
“Ông xã, muốn…” Đỗ Yểu Yểu khó chịu cọ vào ngón tay hắn.
“Ta không dám chạm vào nàng, ta sợ ta không kiểm soát được lực làm bảo bảo và nàng bị thương.” Thẩm Giai bối rối rút tay về.
“Ta muốn quá, Yểu Yểu muốn quá…” Đỗ Yểu Yểu õng ẹo cầu hoan, đưa tay sờ háng hắn.
“Bà xã!” Thẩm Giai đè tay nàng lại: “Chờ nàng sinh rồi theo ý nàng được không?” Nói bóng gió là muốn nàng nhịn.
“Ta khó chịu lắm…” Đỗ Yểu Yểu lẩm bẩm: “Chàng không cho ta ăn thứ cứng thì thứ mềm cũng được.”
“Mềm?” Cái người luôn không đứng đắn kia nghẹn họng.
Đỗ Yểu Yểu liếm môi hắn, ám chỉ: “Hôn Tiểu Yểu Yểu nè?”
“Nàng muốn phang bằng lưỡi à?”
Giờ thì đến phiên Đỗ Yểu Yểu đỏ bừng mặt, nàng thẹn thùng pha tức giận nguýt hắn: “Chàng thẳng thừng quá đấy!”
“Như nhau cả mà.” Thẩm Giai vẫn điềm nhiên như thường.
“Không đấu lại chàng.” Đỗ Yểu Yểu bĩu môi: “Làm không? Không làm thì ta đi ngủ.”
“Làm.” Thẩm Giai vỗ mông nàng: “Nàng tự ngồi lên đi.”
“Ngồi?” Đỗ Yểu Yểu giật mình, nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của hắn chằm chằm. Liệu có phải như nàng nghĩ không?
Thẩm Giai nhẹ giọng bảo: “Cưỡi trên mặt ta đi.”
“Không!” Đỗ Yểu Yểu ngượng ngùng che mặt. Trước đây hắn cũng nằm, nàng cũng chủ động ngồi lên để hắn liếm cho nàng, nhưng thế thì cũng hơi…
“Ngại với chả ngần, có còn như lúc mới cưới đâu?” Thẩm Giai đã nằm thẳng ra đó sẵn, chỉ chờ nàng cưỡi lên.
“Chàng không thể xuống dưới được sao?” Đỗ Yểu Yểu cố gắng thương lượng.
“Cho nàng ngồi lên cũng tính là xuống dưới còn gì?” Thẩm Giai trả lời: “Chỉ làm miệng cho nàng thì nàng cũng nên cho ta chỗ tốt chứ? Ta muốn thử tư thế này từ lâu rồi.”
“Chàng đừng hối hận đó.” Đỗ Yểu Yểu hạ quyết tâm vén váy ngồi lên.

Bình luận

Để lại bình luận