Chương 462

:
Lý Thừa Tiển nhìn thấy vẻ mặt thay đổi 180 độ của Lâm Nam Tích, nhất thời có chút nghi ngờ, nhìn hắn khó hiểu: “Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Lâm Nam Tích tiếp tục mỉm cười, tâm trạng tốt không thể tả: “Không có gì, chỉ là muốn nói, hôm nây ta muốn mặc bộ quan phục mới ki.”
Lý Thừa Tiển không hiểu ra sao, chỉ xem như Lâm Nam Tích bị nháo một trận nên có chút cáu kỉnh, cũng không để ý lắm, sai người dọn bữa sáng.
Hai người thay y phục xong, ngồi vào bàn dùng bữa sáng, Lâm Nam Tích dùng đũa gắp một miếng bánh gạo hoa quế ngọt ngào dẻo thơm, đưa vào miệng.
Miếng bánh gạo hoa quế được làm rất mềm, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon.
Hắn vừa ăn vừa quan sát động tác của Lý Thừa Tiển.
Lý Thừa Tiển đang gắp thức ăn, tay đột nhiên khựng lại giữa không trung, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Nam Tích: “Sao vậy? Bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị sao?”
Lâm Nam Tích lắc đầu, mắt híp lại cười: “Rất hợp khẩu vị, chỉ là thấy Hoàng thượng hôm nay rất anh tuấn, không nhịn được nhìn nhiều vài lần.”
Lý Thừa Tiển đột nhiên nghe được lời khen ngợi thẳng thắn như vậy, vành tai cũng đỏ ửng.
【Hôm nay thật đáng yêu…】
【Chờ đã, chẳng lẽ trước kia trẫm không anh tuấn sao?】
Lâm Nam Tích: “…”
Còn tự luyến nữa.
Lý Thừa Tiển gắp cho Lâm Nam Tích một miếng chân giò thủy tinh, khóe miệng nhếch lên: “Hôm nay công việc bận rộn, sau khi thượng triều còn có yến tiệc, ăn nhiều một chút.”
Đũa của Lý Thừa Tiển dừng lại bên môi Lâm Nam Tích, cung nữ hầu hạ bên cạnh đều cúi đầu, đế hậu ân ái dị thường, thường xuyên khiến bọn họ đỏ mặt.
Lâm Nam Tích há miệng, ngậm lấy miếng chân giò thủy tinh kia, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm đũa, quả thật rất ngon, không nhịn được tự mình gắp thêm một miếng.
Lý Thừa Tiển nhìn thấy đầu lưỡi hồng hào lộ ra của Lâm Nam Tích, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, trong đầu hiện lên một số hình ảnh và cảnh tượng đêm qua.
Trong màn lụa đỏ xuân tình nồng nàn, nửa đêm, Lâm Nam Tích bị hắn đè ở đầu giường, lúc động tình khó nhịn, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở, giữa hàm răng trắng đều đẹp đẽ lộ ra một đoạn đầu lưỡi ướt át.
Lý Thừa Tiển lập tức cảm thấy bụng dưới căng thẳng, lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà gắp miếng bánh gạo hoa quế, bỏ vào miệng chậm rãi nhai.
Còn Lâm Nam Tích ở đối diện tiếp nhận được hình ảnh trong đầu hắn, lại đỏ bừng từ đầu đến chân, trong đôi mắt long lanh lóe lên ánh sáng nóng rực.
Còn muốn làm thế này thế kia với hắn!
Nghĩ hay thật!
Thế nhưng, thế nhưngcòn muốn trói tay hắn lại!
Lý Thừa Tiển nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Lâm Nam Tích, cùng với sự nóng bỏng và tức giận trong mắt, có chút khó hiểu, vội vàng ngăn cản đống suy nghĩ đen tối trong đầu.
“Sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Lâm Nam Tích hít sâu một hơi, cười gượng nói: “Nóng.”
Lý Thừa Tiển sửng sốt: “Nóng?”
Bây giờ đã là tiết trời thu mát mẻ dễ chịu, sao có thể nóng đến mức này?
“Người đâu, mang chậu nước đá đến…”
Lý Thừa Tiển còn chưa nói xong, đã bị Lâm Nam Tích cắt ngang. Lâm Nam Tích vội vàng nói: “Đến giờ vào triều rồi, chúng ta đi thôi.”
Lý Thừa Tiển cũng không kiên trì, hai người cùng lên kiệu đi vào triều. Trên điện, Lý Thừa Tiển mặc long bào màu vàng sáng, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn xuống văn võ bá quan phía dưới. Cả điện trang nghiêm, khí thế hùng vĩ.
Lâm Nam Tích vẫn đứng ở vị trí của mình, hàn huyên với các đồng liêu bên cạnh một lúc, rồi cùng các lớn thần quỳ xuống, đồng thanh hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Chư vị ái khanh bình thân.” Lý Thừa Tiển phất tay.
Văn võ bá quan sôi nổi đứng dậy, đứng ngay ngắn trong điện.

Bình luận

Để lại bình luận