Chương 306

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 306

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bút máy lạnh lẽo cứng rắn, cọ xát nếp nhăn mềm mại nhất trong hoa huyệt nóng ẩm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô siết lại càng chặt, ngay cả cắm vào cũng khó khăn. Trần Hoài Tự rút đầu ngón tay ra, xoa xoa hạt đậu nhỏ giấu trong môi âʍ ɦộ, không tới vài cái cô đã mềm nhũn, ôm lấy cổ anh run rẩy trong lòng ngực vững chãi.
Anh thuận lợi cắm bút vào hơn phân nửa, huyệt mềm bị đẩy ra tiếng nước da^ʍ mỹ. Lông trắng trên bắp đùi siết lấy da thịt non mềm, theo động tác nuốt bút máy của cô từng chút run rẩy, anh nhịn không được bắt đầu nhéo nhéo.
“Nâng chân lên, giẫm đạp anh.”
Ngôn Trăn mơ hồ, nhưng vẫn làm theo, nâng một chân lên giẫm phần sưng cứng giữa hai chân anh, chân tâm ướŧ áŧ đỏ ửng ngậm bút máy càng mở rộng, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của anh.
Trần Hoài Tự che chở cô, phòng ngừa Ngôn Trăn từ trên đùi anh ngã xuống, tay kia ôm lấy mép tơ trắng của cô nhẹ nhàng búng, dây đai lỏng lẻo nhiều lần đυ.ng vào đùi non, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngôn Trăn bị trêu chọc tiến thoái lưỡng nan, thở hổn hển ấn tay anh, muốn rút bút máy ra, lại bị anh bắt được ngón tay, che mu bàn tay cô, mượn tay nhỏ đâm bút máy càng sâu trong huyệt.
Giống như chính Ngôn Trăn đang thủ da^ʍ vậy.
Ngôn Trăn cắn môi, hô hấp do bị đâm chọc ngày càng dồn dập, thân thể run rẩy, Trần Hoài Tự mơ hồ nghe thấy âm thanh, đưa tay đẩy vòng cổ lông xù của cô ra, phát hiện bên trong giấu một cái chuông. Cắm một cái, cô cũng run lẩy bẩy, chuông kia liền vang lên một tiếng.
Du͙© vọиɠ của anh được khơi dậy càng mãnh liệt hơn.
Hơi thở của Trần Hoài Tự hơi trầm xuống, lại đi nhéo lỗ tai mèo của cô, “Mèo nhà ai đây?”
“Là mèo nhỏ của chồng yêu.” Ngôn Trăn ưm ưm hừ, đưa tay ôm anh,”…Đừng, đừng dừng…”
Trần Hoài Tự buông tay ra, phát hiện bút máy bị cô cắn chặt trong huyệt không buông, miệng huyệt lộ rõ ánh nước đầm đìa, ngay cả rút ra cũng có chút khó khăn.
Hô hấp của anh rất nặng, nhìn đến nóng mắt, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vài cái trước miệng huyệt: “Sao huyệt nhỏ lại đói khát như vậy?”
Ngôn Trăn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ẩm ướt càng dữ dội hơn, ôm cổ anh, đầu vùi vào trong bả vai rắn chắc, cố gắng đè nén tiếng nức nở, thật giống như mèo nhỏ, hơi thở cũng nhịn không được run rẩy.
“Anh Hoài Tự… Bút máy cứng quá, lạnh quá… Không cần nó…Ưm ưʍ… Muốn của chồng…Ưm a…”
Trần Hoài Tự nghe tiếng gọi của cô ngày càng cứng, thắt lưng căng chặt, phía dưới quần căng phồng rất đáng sợ, nhưng vẫn bình tĩnh che miệng cô, mở micro, chậm rãi đáp lại hội nghị: “… Có thể, nếu cần thiết, hai người có thể tổ chức một cuộc họp bộ phận, thảo luận lại, sau đó báo cáo kết quả với tôi.”

Bình luận

Để lại bình luận