Chương 309

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 309

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô cúi đầu nhìn, côn ŧᏂịŧ thô dài cứng ngắc chống lên cằm cô, cắm vào giữa thịt mềm trắng nõn, tản ra hơi thở xâm lược hung bạo. Hai người đã thân mật rất nhiều lần, Ngôn Trăn biết qυყ đầυ anh mẫn cảm, mang tâm lý tò mò muốn quấy phá, cô nắm lấy một đoạn nhỏ, vươn đầu lưỡi liếʍ mã mắt nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ, mím môi, nhẹ nhàng mυ”ŧ một cái.
Cô đang mυ”ŧ anh.
Tuy rằng chỉ là lướt qua rồi dừng lại, miệng của cô thậm chí cũng không mở ra.
Hô hấp Trần Hoài Tự đột ngột trầm xuống, thắt lưng căng thẳng, lập tức đưa tay xuống kéo cô ra, nhưng mà cũng chưa kịp, phản ứng bản năng của cơ thể càng nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ đặt trên khóe môi cô khẽ nhảy một cái, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc cứ như vậy bắn ra, chất lỏng trắng ngà bắn tung tóe, khiến ngực cô rối tinh rối mù.
Anh đột nhiên xuất ra, khiến Ngôn Trăn bối rối.
Không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy sao?
Cô quỳ gối giữa đùi anh, mái tóc đen như tơ lụa ngoan ngoãn rủ xuống sau lưng, da thịt trắng nõn như tuyết, đen trắng tương phản rõ ràng. Thân thể mềm mại vẽ ra đường cong xinh đẹp, tai mèo, vòng cổ, nơ bướm, lông trắng, buộc ở trên người cô, tạo thành tổ hợp câu dẫn trí mạng nhất.
Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hơi nước mênh mông, bên môi tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn ra, đặc sệt nhỏ xuống, chảy xuống cổ chui vào khe ngực, làm bẩn quần áo.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên thở dốc, anh thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy, trên đầu lưỡi hình như cũng dính một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà.
Giống như mèo con đang uống sữa.
Cảnh tượng này khiến Trần Hoài Tự chấn động mãnh liệt, người khởi xướng còn không hề hay biết, chọc chọc côn ŧᏂịŧ nửa mềm xuống của anh: “Nói thật đi, có phải anh ăn vụng ở bên ngoài đúng không? Hôm nay bắn nhanh hơn bình thường đó.”
Trần Hoài Tự không trả lời.
Trên đỉnh đầu Ngôn Trăn chỉ có tiếng thở dốc trầm trọng của anh.
Anh nhắm mắt chậm rãi điều chỉnh hô hấp, sau đó mở micro, thanh âm có chút đè nén: “Được, vậy hôm nay kết thúc ở đây.”
Một giây sau khi tắt video, Ngôn Trăn đã bị anh khom lưng ôm lấy, ngồi trên bàn. Trần Hoài Tự rút khăn giấy lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người cho cô, từ ngực đến môi, nói: “Thè lưỡi ra.”
Cô khó hiểu làm theo, điểm trắng kia đã không còn.
Ngôn Trăn thấy ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm đầu lưỡi của mình, muộn màng nhận ra: “Trên đầu lưỡi cũng dính phải sao?”

Bình luận

Để lại bình luận