Chương 310

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 310

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vẻ mặt cô vô tội, lại lộ ra tư tưởng xấu xa của anh.
Trần Hoài Tự vén váy lụa của cô lên: “Ngoan, tự mình ôm chân.”
Hai chân cô cong lên, tách ra giẫm lên mép bàn làm việc, một trái một phải lấy tay ôm lấy, qυầи ɭóŧ tình thú vừa mới thấm ướt giờ nhăn thành một nhúm, anh lấy tay đẩy qua một bên, lộ ra chân tâm ướt đẫm ửng đỏ, đưa tay ấn vào trong miệng huyệt.
Cô thở dốc dồn dập.
Trần Hoài Tự xoa huyệt, tay kia kéo ngăn kéo ra, bên trong còn có mấy cái bao lần trước chưa dùng.
Anh đeo xong, nắm dươиɠ ѵậŧ, dùng qυყ đầυ chống mở cửa vào nho nhỏ đã sớm bị xoa ướt đầm đìa.
“Bảo bối, lời vừa nói khi nãy, em lặp lại một lần nữa.”
Ngôn Trăn mờ mịt.
Trần Hoài Tự mặc dù đã cứng đến phát đau, nhưng vẫn cố sức chịu đựng, chậm rãi dùng đỉnh côn ŧᏂịŧ trượt lên xuống trước miệng huyệt, thỉnh thoảng vỗ vài cái, qυყ đầυ như có như không chọc huyệt một chút lại lui ra, nghe được tiếng hừ bất mãn, anh chậm rãi trêu chọc cô.
“Em vừa mới nói không cần bút máy, muốn cái gì?”
Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Muốn côn ŧᏂịŧ của chồng yêu…”
Có được đáp án mình mong muốn, anh ôm cô, đồng thời ưỡn eo, dươиɠ ѵậŧ đâm mở tiểu huyệt trơn trượt, dưới sự cắи ʍút̼ chặt chẽ, dùng sức chen vào đến tận gốc.
Cảm giác no căng khiến cho Ngôn Trăn nhịn không được hừ hừ rên ra tiếng, nhưng mà cũng chưa kịp hồi phục, anh đã bắt đầu va chạm.
Từ khi cô mặc bộ quần áo này vào cửa, tìиɧ ɖu͙© từng chút bị câu dẫn trêu chọc, không ngừng tích góp, giờ phút này đã được phóng thích triệt để.
Anh nắm eo cô đè về phía mình, sau lưng căng thẳng, vận hết sức lực thúc vào trong huyệt mềm. Thân gậy thô dài cọ xát thịt non trong vách huyệt, lúc rút ra huyệt đạo cắn chặt phát ra tiếng nước chảy vang dội, rất nhanh lại bị tiếng da thịt vỗ vào nhau lần nữa che giấu đi.
Trần Hoài Tự cử động rất dữ dội, một chút cũng không thu liễm, thúc Ngôn Trăn cất tiếng khóc mơ hồ, thân thể trắng như tuyết run lẩy bẩy, chuông trên cổ liên tục vang lên, trộn lẫn với âm thanh co rút của hạ thân, lan tràn trong thư phòng yên tĩnh.
“Ưm a… Thật nặng…… Đừng như vậy, hung dữ quá…Anh trai…Ưm ưm…”
Váy lụa trong suốt che chỗ thân mật, cảnh tượng da^ʍ mỹ như được một tầng sương mù giăng lấy, chìm vào mông lung.
Ngôn Trăn bị ép khô, cả người bủn rủn, ngay cả chân cũng ôm không được, vô lực rủ xuống bàn. Trần Hoài Tự xách lên đặt trên vai, cô thuận thế ngồi phịch xuống bàn làm việc, mái tóc đen tản ra trên mặt bàn bóng loáng bằng gỗ thật, như sương tản sau mưa, chân bọc tơ trắng bị anh kẹp trong khuỷu tay, nhũ thịt mềm mại trước ngực theo động tác của anh nhẹ nhàng lắc lư, được anh nắm lấy, xoa bóp vỗ về, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếng khóc của cô ngày càng lớn hơn, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng không thành điệu, ngược lại có vài phần giống như tiếng mèo con ngâm nga.

Bình luận

Để lại bình luận