Chương 316

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 316

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ngôn Trăn thẳng thắn mười phần: “Em muốn theo đuổi anh ấy.”
“Phụt—” Lộ Kính Tuyên phun ra một ngụm rượu đang uống dở.
Ngôn Chiêu ghét bỏ dời ghế sang bên cạnh, rút khăn giấy ném cho anh: “Có thể có chút tiền đồ được không?”
“Mẹ nó chứ.” Lộ Kính Tuyên lau miệng, biểu cảm lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, “Em gái nhỏ uống nhiều rồi sao? Hai người mới gặp mặt mấy lần?”
“Hôm nay là lần thứ hai.” Ngôn Trăn thành thật đáp.
Lộ Kính Tuyên tận tình khuyên bảo: “Anh trai khuyên em một câu, tên đàn ông chó má Trần Hoài Tự này không có tâm, em đừng bị khuôn mặt đó của cậu ấy lừa gạt, bao nhiêu em gái xinh đẹp đã bị khối băng này chọc cho tức phát khóc, đàn ông tốt trên đời không thiếu, cậu ấy không xứng đáng.”
“Em không giống họ.” Ngôn Trăn phản bác.
“Không giống chỗ nào?”
Ngôn Trăn quanh co nửa ngày, không nói ra nguyên cớ, có chút sốt ruột đập bàn đứng lên, giọng nói nâng cao: “Anh có tin hay không, một tháng. Cho em một tháng, em nhất định sẽ bắt được Trần Hoài Tự.”
Ngôn Chiêu không nói gì, chỉ nhìn cô cười.
“Vậy sao?” Một giọng nói lạnh nhạt phía sau vang lên, Ngôn Trăn kinh hãi quay đầu lại, liền thấy Trần Hoài Tự xuất hiện sau lưng, không biết là trở về từ khi nào.
Thần sắc anh bình tĩnh nhìn cô: “Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”
Lời trong lòng bị đương sự nghe được, dù sao vò đã mẻ, Ngôn Trăn dứt khoát không chút che giấu bắt đầu hành động theo đuổi.
Thứ hai có tiết học chung, bạn học cùng lớp nhạy bén nhận ra, Trần Hoài Tự từ trước đến nay là không gần nữ sắc, lại có một người đẹp xa lạ đang ngồi bên cạnh.
Chung quanh xì xào bàn tán, Ngôn Trăn lại không thèm để ý chút nào.
Trần Hoài Tự hỏi: “Em tìm đâu ra thời khóa biểu của tôi vậy?”
“Không phải của anh, là của anh trai em.” Ngôn Trăn giảo hoạt cười, “Chỉ là đúng lúc anh ấy nói cho em biết, môn nào anh ấy cùng học với anh.”
“Vậy thì vừa vặn.” Anh trượt quyển sổ trên bàn đến trước mặt cô, bình tĩnh nói, “Em là em gái cậu ấy, tiện thể ghi chép tiết học này thay tên đó đi.”
“Hả?” Ngôn Trăn nhất thời không kịp phản ứng, nhìn xung quanh một vòng, “Anh ấy đâu rồi?”
“Trốn học, đi hẹn hò.” Trần Hoài Tự thản nhiên liếc cô một cái, “Cậu ấy là anh trai em, em không quan tâm cậu ấy có đến hay không sao?”
Ngôn Trăn nhỏ giọng nói thầm: “Em không thèm quan tâm anh ấy, dù sao em cũng tới vì anh mà.”

Bình luận

Để lại bình luận