Chương 319

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 319

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trần Hoài Tự dừng động tác, quay đầu nhìn cô, gò má bị ánh đèn chiếu sáng rõ ràng: “Đi cùng em, sau đó thì sao?”
Ngôn Trăn đối diện với ánh mắt của anh, tim đập cực nhanh, hai má ửng đỏ: “Anh không cảm thấy lãng mạn sao? Trong cảnh tượng đó, nói không chừng anh sẽ thích em đó.”
“Sẽ không đâu.” Trần Hoài Tự tắt máy tính, nhét vào trong túi, nhanh nhẹn đứng dậy, lại quay đầu nhìn cô một cái, “Có đi hay không?”
“Đi đâu?” Ngôn Trăn sững sờ đứng lên.
“Đi xem đèn màu.” Anh đeo ba lô, sải bước dài ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại, “Đánh nát ảo tưởng không có căn cứ khoa học của em.”
Đèn màu trong lời nói Ngôn Trăn, kỳ thật là một con đường mòn được hai hàng cây bao bọc. Trên cành cây được quấn đầy các loại bóng đèn nhỏ màu sắc, từ xa nhìn lại, năm màu rực rỡ, giống như cảnh tượng trong truyện cổ tích.
Rất đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là không có nhiều người như vậy.
Một con đường ngắn ngủi, chật ních học sinh lui tới, chụp ảnh, tản bộ, cực kỳ náo nhiệt, hoàn toàn không có bầu không khí yên tĩnh làm người ta rung động như trong tưởng tượng của Ngôn Trăn.
Trần Hoài Tự thấy bước chân cô dừng lại, vẻ mặt uể oải, hỏi: “Em có đi không?”
“Đi!” Cô mạnh mẽ tỉnh táo lại, “Đến cũng đến rồi.”
Đèn màu lấp lánh, điểm xuyết trên đỉnh đầu, như dải ngân hà kéo dài sặc sỡ.
Hai người vai kề vai đi trên đường, trước sau vẫn duy trì khoảng cách một cánh tay, không nói một lời. Tiếng người xung quanh ồn ào, tiếng cười nói không ngừng, lại không hề hài hòa với không khí lạnh như băng giữa cả hai.
Ngôn Trăn không thể nào tập trung lực chú ý, trong thoáng chốc bị người đối diện đυ.ng một cái, thân thể bất ổn, va vào người Trần Hoài Tự.
Cô kịp phản ứng, lập tức xin lỗi: “Em không cố ý, vừa mới bị người ta đυ.ng một cái.”
Trần Hoài Tự nói: “Đừng nhìn tôi, nhìn đường cẩn thận.”
Cô chớp mắt: “Sao anh biết em đang nhìn anh?”
Anh thu hồi ánh mắt, không nói nữa. Ngôn Trăn lại hưng phấn giống như phát hiện ra lớn lục mới, cảm xúc tích tụ vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Khoảng cách hai người bị kéo gần lại, cô không lùi lại nữa, kề vai anh, đưa tay xuống lặng lẽ túm lấy tay áo anh.
Trần Hoài Tự dừng bước.
“Nhiều người quá, em sợ sẽ đi lạc anh.” Cô cắn cắn môi, có chút thận trọng làm nũng, “Để em nắm một lát nha…”
Trần Hoài Tự bình tĩnh nói: “Đây là con đường nhỏ, còn chưa đến mức có thể đi lạc.”
Ngôn Trăn cố tình gây sự: “Em mặc kệ, anh không cho em nắm em sẽ không cho anh đi.”
Trần Hoài Tự :…

Bình luận

Để lại bình luận