Chương 328

Trong khoảng thời gian này, Trần Hoài Tự một mực ở bên cạnh Ngôn Trăn, cũng dần dần phát hiện, số lần nhìn thấy Alex đã ít lại càng ít, cho dù nhìn thấy, quan hệ giữa bọn họ cũng rất khách khí, một chút cũng không có thân mật như tình nhân.
Anh bị tình yêu và sự vứt bỏ của cô làm cho choáng váng đầu óc, gần như mất đi năng lực phán đoán cơ bản, cho đến đêm nay, lúc này mới rảnh rỗi xem xét rõ ràng chân tướng sự tình.
Alex không phải là bạn trai của cô ấy.
Lúc ấy anh hiểu lầm, cô liền thuận thế mà làm, nhìn anh trong khoảng thời gian này ghen tức, trong lòng ngọt ngào muốn chết.
Ngôn Trăn đắc ý nhìn anh, như mèo nhỏ cao ngạo vểnh đuôi lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự giảo hoạt.
Cho nên, tất cả đều là cố ý.
Cố ý từ bỏ theo đuổi anh, nhìn anh ghen, nhìn anh mất khống chế, chờ anh nhịn không được chủ động đi tìm cô.
Cô thành công, anh bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, cả trái tim cũng bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, mặc cho cô xử lý.
Alex có việc đi trước, Trần Hoài Tự nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng.
Ngôn Trăn không rõ nguyên do, chọc chọc gò má anh: “Anh giận quá hóa cười hả?”
Anh cầm đầu ngón tay cô, đặt bên môi hôn một cái.
“Ngôn Trăn.” Anh chậm rãi nói, “Anh thích em.”
Trên sân thể dục người chạy đêm rất nhiều, trên đài chủ trì phát ra tiếng nhạc trầm bổng, lượn lờ ở trong bầu trời đêm.
Vành tai hơi đỏ của Ngôn Trăn bị che trong màn đêm đen kịt, cô ôm hai tai: “Tai em không tốt lắm, hình như không nghe thấy anh vừa mới nói gì.”
Trần Hoài Tự nghe vậy, xoay người đi lên đài, hỏi mượn người điều khiển micro.
Tiếng nhạc dừng lại, bước chân người trên sân thể dục cũng chậm lại, ánh mắt nghi hoặc nhao nhao hướng tới phía anh.
Gió đêm thu mang theo cảm giác mát mẻ, chậm rãi thổi bay sợi tóc của anh.
Ngôn Trăn chủ ý muốn nghe anh nói thêm mấy lần, không ngờ Trần Hoài Tự lại lớn mật như vậy.
Con người anh từ trước đến nay không thích xã giao, không thích náo nhiệt, không thích xuất đầu lộ diện, giờ phút này lại vì cô, bị ánh mắt mọi người vây quanh.
Cô đứng dưới đài, ngẩng đầu nhìn anh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
“Thật xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người một phút.” Thanh âm dễ nghe chậm rãi truyền ra,
“Tôi có một câu muốn nói, muốn mời các bạn học ở đây thay tôi làm chứng.”
Người trên sân thể dục dần dần vây lại.
Trần Hoài Tự cúi đầu, ở trong đám người, chỉ chăm chú nhìn cô:
“Ngôn Trăn, anh thích em.”
——

Bình luận

Để lại bình luận