Chương 331

Nói xong, anh cố ý nhắm trúng điểm mẫn cảm đâm mạnh một chút, toàn thân Ngôn Trăn run rẩy như bị điện giật, sảng khoái đến ngay cả nói cũng không biết nói cái gì, lớn não trống rỗng, trong cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Trần Hoài Tự vươn tay xuống xoa bóp âʍ ѵậŧ, đồng thời cúi đầu ăn ngực cô, chăm sóc nhiều một chút, không bao lâu liền giày vò cô đến cao trào, mềm nhũn ở trong lòng anh khóc lóc rêи ɾỉ, da thịt trắng nõn phiếm màu hồng phấn của tìиɧ ɖu͙©.
Chỗ kết hợp của hai người hỗn độn một mảnh, chân của anh ướt đẫm, hiển nhiên là người được hầu hạ rất thoải mái.
Anh đưa tay lau một nắm nước: “Trời mưa thật rồi.”
Trong mắt Ngôn Trăn sương mù mông lung, cúi đầu tức giận cắn mạnh một cái trên vai anh, anh cười hôn cô, hai người dính dính quấn cùng một chỗ, cùng rơi vào cực lạc tình ái.
Sau khi ăn cơm trưa xong, bên ngoài tiếng mưa rơi vẫn không ngừng, thấm vào đất ngoài cửa sổ cao tầng, sắc trời xám xịt một mảnh.
Hai người dựa sát vào sô pha trước cửa sổ, nghe tiếng mưa rào, an tĩnh không nói gì với nhau, lại cảm nhận được thỏa mãn và an nhàn vô tận từ trong sự im lặng này.
Trần Hoài Tự một tay ôm Ngôn Trăn, tay kia đặt máy tính bảng lên đầu gối, đầu ngón tay thong thả trượt, lật xem tin tức tài chính trong và ngoài nước. Cô dựa vào vai anh nghịch điện thoại, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, lông mi đen nhánh dày đặc giãy dụa quạt vài cái, ngữ khí ra lệnh: “Em mệt rồi, dỗ em ngủ.”
Trần Hoài Tự liếc cô một cái: “Ngôn Trăn, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vậy anh có dỗ hay không?” Tính tình công chúa của cô lại tái phát.
Anh mở miệng nói: “Em nhắm mắt lại đi.”
Ngôn Trăn hài lòng nhắm mắt lại, chờ anh nói tiếp.
Giọng Trần Hoài Tự trầm thấp vang lên, bình tĩnh chui vào tai cô: “… Đòn bẩy tài chính, nói đơn giản chính là…”
Đây không phải là đề tài luận văn tốt nghiệp của cô sao?
Ngôn Trăn giật mình một cái: “Anh đọc cái gì vậy!”
Sao lại có người đọc luận văn chuyên ngành dỗ người ta ngủ chứ?! Hơn nữa cô đã tốt nghiệp rồi!
Cô còn chưa đứng dậy, đã bị anh đè xuống, ngón tay nhẹ nhàng đắp lên mắt cô, tiếp tục đọc: “Đòn bẩy tài chính cao thấp…”
Trước mắt một mảnh đen kịt, bên tai chỉ có thanh âm trầm thấp đều đều của anh, không nhanh không chậm đọc thuật ngữ chuyên ngành. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng hiệu quả thôi miên quả thật vô cùng tốt, Ngôn Trăn nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.
Nhận thấy hơi thở của người nằm bên cạnh dần dần trở nên ổn định, Trần Hoài Tự chậm rãi buông lỏng bàn tay đang che mắt cô ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, nhìn chăm chú hồi lâu, nhịn không được cong khóe môi.
Tuy nhiên giấc ngủ trưa này cũng không kéo dài lâu, Ngôn Trăn sớm mông lung tỉnh lại.

Bình luận

Để lại bình luận