Chương 333

Mưa vẫn rơi đều ngoài cửa sổ, tiếng tí tách hòa lẫn với không khí tĩnh lặng trong phòng khách. Ngôn Trăn nằm gọn trong vòng tay Trần Hoài Tự, đầu tựa vào ngực anh, hơi thở đều đặn như một chú mèo nhỏ đang cuộn mình ngủ trưa. Tấm bưu thiếp với hình ảnh bầu trời sao Xuyên Tây vẫn nằm trên bàn, ánh sáng nhạt từ đèn sàn chiếu lên, làm nổi bật dòng chữ thanh tú của cô.
Trần Hoài Tự khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dừng lại trên tấm bưu thiếp, khóe môi anh cong lên một nụ cười nhẹ. Anh nhớ rõ cái đêm ở Xuyên Tây, khi hai người ngồi bên đống lửa, Ngôn Trăn ôm túi điểm tâm ngọt, đôi mắt sáng lấp lánh dưới bầu trời đầy sao. Cô đã nói, giọng điệu nghịch ngợm: “Anh Hoài Tự, nếu một ngày nào đó em trở thành ngôi sao trên trời, anh có ngẩng đầu lên ngắm em không?” Anh lúc đó chỉ cười, đáp lại bằng một câu bâng quơ: “Nếu em là sao, anh sẽ phải mua kính thiên văn mất.” Nhưng trong lòng anh, khoảnh khắc ấy đã khắc sâu, như một viên ngọc quý không thể xóa nhòa.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Giọng Ngôn Trăn vang lên, mơ màng, kéo anh về thực tại. Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh, má vẫn còn ửng hồng từ giấc ngủ ngắn.
“Đang nghĩ xem lần sau đi ngắm sao, em sẽ đòi ăn món gì,” anh trêu, ngón tay khẽ chọc vào má cô.
Cô phồng má, giả vờ giận dỗi: “Em đâu có tham ăn thế! Chỉ là… đồ ăn ở Xuyên Tây ngon thật mà. Lần sau đi, em muốn ăn thêm bánh sữa bò, cả thịt nướng nữa!” Cô bắt đầu liệt kê, ngón tay đếm từng món, ánh mắt sáng rực như trẻ con.
Trần Hoài Tự bật cười, kéo cô sát hơn vào lòng: “Được rồi, ghi sổ hết. Nhưng lần sau đi, không được chạy lung tung như lần trước, làm anh tìm muốn hụt hơi.”
Ngôn Trăn le lưỡi, nhớ lại lần đi lạc ở chợ đêm Xuyên Tây. Cô mải mê nhìn mấy món đồ thủ công, quay lại thì đã không thấy Trần Hoài Tự đâu. Kết quả là anh phải lùng sục cả khu chợ, cuối cùng tìm thấy cô đang ngồi ăn kem bên một quầy hàng, vô tư như không có chuyện gì. “Tại anh đi chậm quá thôi!” cô cãi, nhưng giọng đã pha chút nũng nịu.
Anh không đáp, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Hành động dịu dàng ấy khiến Ngôn Trăn khựng lại, tim đập nhanh hơn một nhịp. Cô ngước lên, nhìn sâu vào mắt anh, rồi bất ngờ kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. “Anh Hoài Tự, em yêu anh,” cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng chắc chắn.
Trần Hoài Tự khẽ siết chặt vòng tay, giọng anh trầm ấm: “Anh biết. Và anh cũng yêu em, Ngôn Trăn.”
Cô cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua màn mưa bên ngoài. “Vậy anh phải giữ lời nhé. Sau này, dù có bận thế nào, cũng phải dành thời gian đi ngắm sao với em. Cả cực quang nữa, anh hứa rồi đấy!”
“Ừ, hứa rồi.” Anh gật đầu, ánh mắt tràn đầy yêu chiều. “Không chỉ sao, không chỉ cực quang. Em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng.”
Ngôn Trăn nghe vậy, cảm giác hạnh phúc như tràn ngập trong lồng ngực. Cô vùi mặt vào ngực anh, hít sâu mùi hương quen thuộc trên người anh, rồi lẩm bẩm: “Anh mà nuốt lời, em sẽ… sẽ bắt anh lột tôm cả đời cho em!”
Trần Hoài Tự bật cười lớn, tiếng cười vang lên trong không gian yên tĩnh, ấm áp như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm cả căn phòng. “Được, lột tôm cả đời. Nhưng em phải trả thù lao, Ngôn tiểu thư.”
Cô ngẩng đầu, giả vờ nghiêm túc: “Thù lao gì? Em nghèo lắm, chỉ có trái tim này thôi!”
“Vậy thì lấy trái tim em,” anh đáp, giọng trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm. “Cả đời này, chỉ được thuộc về anh.”
Ngôn Trăn đỏ mặt, nhưng không chịu thua: “Hứ, anh đúng là gian thương! Nhưng… được thôi, em đồng ý.” Cô nhón chân, hôn anh thêm lần nữa, nụ hôn ngọt ngào như kẹo đường, kéo dài cho đến khi cả hai đều bật cười vì không thở nổi.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng họ, chỉ có ánh sao lấp lánh và những ngày hạnh phúc đang chờ đợi phía trước.

Bình luận

Để lại bình luận