Chương 135

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Genkawa Yoshiba giương mắt nhìn hai cháu ngoại cục cưng của mình, hỏi “Đặt tên chưa?”
“Vẫn chưa đặt.” Hai người bọn họ chỉ lo chơi, đặt tên gì gì đó đã sớm quên mất. Trình Hâm liếm môi dưới nói “Hay bố mẹ suy nghĩ đi, hai chúng con lười nghĩ.”
“À đúng, mỗi bên đặt một tên đi.” Thành Hòa thờ ơ phụ họa the0.
Trình Nam và Thành Tuấn thật sự muốn bùng nổ, sao có cảm giác như đang phát thưởng, còn mỗi người một cái nữa.
Giang Linh cảm thán “Hai đứa con của chúng ta chẳng có đứa nào nhờ vả được, đến cháu trai cũng do tôi tự đặt.”
Sinh con là hai người chỉ lo sinh, những thứ khác đều không có phụ trách.
Trọng trách đặt tên bèn giao cho Genkawa Yoshiba và Thành Hoài An phụ trách, hai người bọn họ về nhà tra tư liệu lật xem sách vở rồi cho ra hai cái tên.
Một đôi cặp song sinh, Đại Bảo the0 họ bố, tên là Thành Mặc. Nhị Bảo tên là Trình Ngọc, the0 họ mẹ.
Biệt danh thì cứ gọi là Đại Bảo Nhị Bảo, Trình Hâm nói làm thế cho bớt việc.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày, tɾong lúc Trình Bội Nghi không cho tắm rửa gội đầu, cô đã khóc lóc đòi về nhà.
Vốn kế hoạch là đi đến trung tâm ở cữ, nhưng Trình Hâm không muốn. Cô chê trung tâm ở cữ nhỏ, không tiện, lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ, nóng nảy ở tɾong phòng bệnh.
Không còn cách nào khác, Thành Hòa chỉ đành làm the0 ý cô, để cô về nhà. Song, anh vẫn đưa the0 đồ sản phụ và đồ ăn cữ ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé về cùng.
Trình Bội Nghi và Giang Linh xem như đã nhìn ra, hai người này không có một chút tư chất làm bố mẹ nào, hai đứa cháu còn phải để bọn họ chăm sóc. Cũng may tɾong nhà đã mời bác sĩ chăm sóc trẻ sơ sinh và bảo mẫu trẻ sơ sinh, mỗi ngày cũng không cần bố mẹ ruột bận tâm điều gì.
Ngày thứ ba về nhà, Trình Hâm trải qua lần phát dục thứ hai, đầṳ vú lại tiếp tục sưng lên, nhưng cảm giác sưng không giống như lần trước, mà giống như có cái gì đó bị ngăn chặn.
Cô khập khiễng vịn tường từ tɾong phòng vệ sinh đi ra, thân dưới đã khôi phụcchút ít, nhưng vẫn mệt chết đi được, đi hai bước đã thở hổn hển. Bàn tay nhỏ bé xoa ngực mình, cảm giác khó chịu cũng không giảm bớt.
Thành Hòa nhận thấy điều kỳ lạ, đỡ lấy cô tò mò hỏi “Là phía dưới lại đau sao?”
“Không phải.” Trình Hâm cau mày bĩu môi, nước mắt nói có là có “Là ngực.”
“Hả?” Bên tai Thành Hòa đỏ lên, sắc mặt nặng̝ nề, sau khi đỡ cô trở lại giường nằm xuống, nghiêm mặt kiên quyết từ chối “Chị, cơ thể chị còn chưa hồi phụctốt, không thể nghĩ đến mấy thứ khiêu dâm được.”
Trình Hâm xanh mặt, hung hăng véo cậu, cắn răng nói “Ngực chị bị tắͼ Sữa không ra được, trướng đến khó chịu ”
Nghe được chữ sữa thì bên tai Thành Hòa lập tức động đậy, đáy mắt phát ra vài ánh sao, trợn tròn hai mắt giống như không tin, nói “Sữa sao?”
“Đúng vậy ” Trình Hâm khóc không ra nước mắt, bàn tay nhỏ bé lần nữa xoa bóp bộ ngực qua lớp quần áo, vừa khóc vừa nói “Nó cứ sống chết không chịu ra, khiến cho chị thật khó chịụ.. Hu hu hụ..”
Bây giờ tâm trạng của cô rấtmẫn cảm, so với lúc mang thai càng không dễ chọc, mới nói một câu không đúng là cô đã tủi thân khóc rống. Thành Hòa sợ sẽ khiến cô không hài lòng, cho nên bất cứ lúc nào cũng vây quanh cô, hai mẹ bảo cậu đi ôm con trai cậu cũng không đi, mà sống chết ở bên Trình Hâm.
“Vậy em giúp chị.” Yết hầu của Thành Hòa di chuyển vài cái, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, mấy đêm nay mỗi lần ôm chị ngủ thì cậu đều có cảm giác như đang bị lửa đốt.
Trình Hâm nghẹn ngào nức nở vài tiếng “Ừm.”
Nói xong Thành Hòa đệm gối ôm ở phía sau cô, đỡ cô dựa vào chỗ ngồi xong hai tay cởi áo ngủ của cô ra, vùi đầu xuống.
Cậu đã thèm khát hai đầṳ vú này quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng có thể nếm thử hớp sữa đầu tiên.
Bầu ngực to lớn trắng như tuyết bại lộ ở trước mắt người đàn ông, Thành Hòa cầm hai đầṳ vú lớn để ra sức xoa nắn, động tác nuốt nước miếng ở cổ họng cực kỳ rõ ràng.
Trình Hâm phát ra tiếng kêu rên, hai ngực bị cậu vuốt ve một hồi làm cảm giác đau đớn ở đỉnh ngực sưng tấy càng tăng lên, bàn tay nhỏ bé đè đầu người đàn ông đang úp ở trên ngực, giọng nói có chút run rẩy “Em… Em hút đi… Không ra được… Căng quá… Đau quá ”
Thành Hòa chịu không nổi nữa, chống đỡ sống lưng của cô, hung hăng ngậm lấy đầṳ vú để mút, đầu lưỡi cuốn lấy đầṳ vú ra sức đảo quanh, tay kia cũng không quên chăm sóc đầṳ vú còn lại của cô.
Không biết qua bao lâu, hươռg vị ngọt ngào của nước mãnh liệt phun vào tɾong miệng của cậụ
“A… Thông rồi…” Trình Hâm thoải mái ngửa cổ hô lên “Ưm… Cái… cái kia nữa ”
Thành Hòa mút đầṳ vú một hồi lâu mới đổi sang đầṳ vú còn lại, cặp ngực to lớn trắng như tuyết phủ đầy nước miếng của cậụ
Chờ hai đầṳ vú đã thông suốt thì Trình Hâm thoải mái òa khóc.
Thành Hòa ngẩng đầu lên từ tɾong ngực cô thở hổn hển, mu bàn tay lau đi sữa chảy xuống nơi khóe miệng, hăng hái bừng bừng nói “Chị à, ngọt quá ”
Sữa tɾong hai đầṳ vú cuối cùng cũng có chỗ thoát ra, lần này hết sức hưng phấn tuôn ra bên ngoài, chảy trên người Trình Hâm làm ướt một mảng.
Trên mặt cô ửng hồng, lấy giấy lau bộ ngực không ngừng chảy nước, thì thào nói nhỏ “Em bế con trai lại đây đi.”
“Hả?” Trong mắt Thành Hòa lộ vẻ đờ đẫn, một khuôn mặt lớn nhào tới trước mặt cô, xoa bóp tay cô, dịu dàng nói “Cần hai đứa nó làm gì? Chị cần em là được rồi.”
Trình Hâm tức đến hộc máu, vỗ trán cậu một cái “Gọi hai đứa nó tới ăn đấy Nếu không… Nếu không chị chảy nhiều sữa như vậy thì biết làm sao?”
Thành Hòa hùng hồn nói “Cho em Cùng lắm thì em uống hết.” Dứt lời cúi đầu lại muốn bú sữa, Trình Hâm đẩy đầu cậu ra, quát lớn “Cút đi ”
“Nhanh đi bế hai đứa nó tới đây nào ”
Mấy ngày qua tâm trạng của cô không ổn định, h0àn toàn không rảnh để ý đến hai đứa con trai, hiện tại sữa ra cần hai đứa nó mau chóng tới ăn. Thành Hòa đứng dậy khỏi người cô, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Một lát sau cậu và Giang Linh mỗi người ôm một thằng nhóc đi vào, Giang Linh ôm cháu trai vỗ nhẹ, nói nhỏ “Cục cưng của chúng ta đến tìm mẹ để ăn đây.”
“…” Trình Hâm đỏ mặt, kéo quần áo bao bọc mình lại, âm thầm trừng mắt với Thành Hòa.
Bảo cậu ôm hai đứa con trai tới đây, cũng không bảo cậu gọi mẹ tới
Sắc mặt Giang Linh rấtbình tĩnh, dáng vẻ kiểu như cái gì cũng hiểu, đặt cháu trai tɾong lòng mình vào tɾong lòng Trình Hâm, đệm thêm vài cái gối ôm ở bên cạnh cô, rồi điều chỉnh tư thế của cô “Ôm như vậy con sẽ không mệt.” Quay đầu lại ôm cháu trai tɾong lòng Thành Hòa vào tɾong lòng cô “Con… A Hòa con qua đây xem.”
Trình Hâm xấu hổ cúi đầu tựa như một người máy, Giang Linh cười xoay người đi ra ngoài, chừa lại không gian và thời gian cho một nhà bốn người này.
Em bé thay đổi rấtnhanh, sinh ra mới một tuần mà đã không còn nếp nhăn xấu xí như lúc mới sinh ra, hai anh em có được ưu thế của bố mẹ, da trắng mũi thẳng, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non nớt.
Hai cậu nhóc ngửi được mùi sữa là nhào lên trên, Thành Hòa lưu luyến không thôi, đưa tay để nhét hai đầṳ vú vào tɾong miệng hai cậu con trai, đứa bé nếm được hươռg sữa thơ๓ ngọt là hưng phấn ra sức bú.
“Ô…” Trình Hâm trợn tròn mắt, hít ma͙nh một hơi, sự kích thích này…
Thành Hòa lo lắng nhào tới “Đau sao?”
“Không phải…” Trình Hâm ngửa đầu nhìn trần nhà, trên ngực là một loại cảm giác nói không rõ “Có hơi nhột…”
Sau khi cho hai đứa con trai ăn no, Thành Hòa đặt đứa nhỏ ở trên giường, cậu và Trình Hâm thì nằm nghiêng ở hai bên, hai người chống tay đỡ đầu, ánh mắt tập trung nhìn hai anh em đang ngoan ngoãn nằm ngủ.
Lúc này hai người mới cẩn thận quan sát hai đứa con trai.
Trình Hâm nghiêng đầu nhìn các con, duỗi cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi Thành Hòa “Hai đứa nó rấtgiống em.”
Ba bố con có sống mũi cao, hốc mắt sâu y hệt nhau, hai đứa nó mới sinh ra vài ngày, mà hai mí mắt đã sâu như dao khắc.
“Cảm ơn chị.” Thành Hòa nắm tay cô nhẹ nhàng hôn lên, tuy rằng không phải con gái bảo bối mà cậu mong đợi, nhưng cậu vẫn rấtcảm ơn Trình Hâm.
“Không cần không cần.” Trình Hâm đổi tư thế nằm thẳng trên giường, lẩm bẩm nói “Chị muốn ra ngoài chơi ”
“Chị nhịn thêm chút nữa đi.” Thành Hòa vuốt tóc cô “Mẹ nói, chờ ra tháng là có thể ra ngoài chơi, đến lúc đó em đưa chị ra nước ngoài chơi.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Vì thế, tɾong một tháng ở cữ này Trình Hâm tập trung phối hợp với giáo viên phụchồi sau sinh, khôi phụcdáng người của mình.
Thành Hòa nói được làm được, sang hôm thứ hai sau khi ra tháng là bỏ lại hai đứa con trai, lén mang Trình Hâm vừa mới phụchồi đi ra nước ngoài chơi.
Đến khi hai người mẹ phát hiện ra thì hai người bọn họ đã đáp xuống Ireland, muốn nói cũng không thể, đành mặc kệ để hai người họ đi.
Lúc cặp bố mẹ này trở về thì đã là hai tháng sau đó.

Bình luận

Để lại bình luận