Chương 137

Nghe thấy tiếng động, ba bố con vô cùng vui vẻ, nhất là Thành Hòa, điên cuồng kích động chạy từ trên lầu xuống, chỉ hận không thể nhảy thẳng xuống, vừa chạy vừa kêu “Chị, chị, chị đã về rồi ” Khi chỉ còn mấy bậc thang cuối cùng, anh quyết định nhảy thẳng từ trên xuống, lảo đảo mấy bước, suýt nữa đã ngã oạch ra đất.
“Cẩn thận một chút.” Trình Hâm ôm anh vào lòng, vỗ lưng anh một cái, vuốt mái tóc đen của anh, nhỏ giọng trách móc “Đã bao nhiêu tuổi rồi, đi đứng còn không cẩn thận như thế.”
“Em không sao.” Thành Hòa cọ vào má một chút, cười híp mắt nhìn cô.
“Mẹ ”
“Mẹ ”
“Mẹ, con nói với mẹ…”
“Chị, nghe em nói này…”
“Anh, anh đừng có chen lời em Mẹ… mẹ…”
Ba bố con họ chen nhau vây quanh cô, hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một bên ͼhân cô, còn Thành Hòa ôm cả e0 cô, ba cái miệng đồng thời ríu rít bên tai cô, mỗi một người đều nói nhiều hơn người trước mình một chút.
Trình Hâm khó nhọc di chuyển đến ghế sô pha, Thành Hòa dùng lợi thế của mình chiếm lấy vị trí có lợi, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô, dịu dàng hỏi “Chị, có đói không? Hôm nay vất vả rồi, em xoa bóp cho chị nhé.”
“Được rồi.”
Thành Mặc cười hì hì tiến lại gần “Mẹ, con bóp ͼhân cho mẹ.”
“Con cũng làm, con cũng làm.” Trình Ngọc học the0 anh trai mình, ôm lấy ͼhân mẹ, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Hừm ” Sắc mặt Trình Hâm mệt mỏi, lười biếng tựa lên ghế sô pha, tɾong đầu cảm thấy vô cùng phiền não khi nghe mấy lời tranh cãi của ba người đàn ông không cùng tuổi tác, cô che tai lại “Đừng nói nữa, ba người cứ ríu rít, ồn ào quá đi.”
Ba người đàn ông thấy cô chê trách thì rối rít im lặng không dám lên tiếng nữa.
“Mẹ khát, ai đi lấy cho mẹ ly nước đi.” Trình Hâm nhàn nhã nhắm mắt lại hưởng thụ sự phụcvụ của ba bố con.
“Con đi ” Thành Mặc g͙iành trước một bước, tung tăng đứng dậy khỏi ghế sô pha, chạy đi rót nước cho cô.
Mấy phút sau, Thành Hòa bóp vai cho cô, con trai lớn phụcvụ đồ ăn vặt cho cô, còn con trai nhỏ lại bóp ͼhân cho cô, phụcvụ vô cùng chu đáo.
“Chị có thoải mái không?”
“Mẹ uống nước đi ạ.”
“Ừ.” Trình Hâm nhắm mắt, lười biếng tựa vào ghế sô pha.
“Chị, sao hôm nay chị đi làm về trễ thế?” Thành Hòa dè dặt nói nhỏ bên tai cô “Là do công việc bận rộn quá sao?”
Cô nhàn nhạt đáp lời “Có chút việc.”
Ở nơi cô không chú ý tới, sắc mặt Thành Hòa đột nhiên trở nên u ám, giữa ͼhân mày hiện lên vẻ khó hiểụ
Trình Hâm đặc biệt hưởng thụ sự phụcvụ của bọn họ, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía chiếc hộp carton trên bàn, lên tiếng “Nhanh như thế đã tới rồi.” Không ngờ đồ cô đặt ở bệnh viện lúc chiều bây giờ đã được gửi đến nhà rồi, tốc độ giao hàng hỏa tốc hiện giờ cũng nhanh thật đấy.
Trình Ngọc mở to hai mắt, ngây thơ đáng yêu đặt câu hỏi “Mẹ, cái này là gì thế ạ?”
“Chị, chị mua đồ gì cho em thế?” Đầu Thành Hòa đặt trên vai cô, thừa dịp hai cậu con trai không chú ý, anh hôn nhẹ lên mặt cô một cái.
“Cái gì sao?” Trình Hâm dịu dàng cười một tiếng, vỗ vào trán anh, bất lực lên tiếng “Ba người mơ tưởng cái gì đấy, cái này mẹ mua cho mẹ.”
“Sao cơ?”
Trên vẻ mặt của ba bố con hiện vẻ mất mát, cô xoa đầu con trai lớn một cái “Đại Bảo cầm tới giúp mẹ đi.”
“Vâng.” Thành Mặc lấy chiếc hộp tới, vỗ nhẹ lên chiếc hộp giấy, hỏi “Mẹ, là gì thế ạ? Sao lại lớn như thế?”
Trình Hâm nhướng mày với cậu bé “Mở ra xem thử xem.”
Ba bố con, sáu cái tay cùng nhau mở gói hàng hỏa tốc ra.
“Là gì đây?” Trình Ngọc không biết chữ nhiều, nhìn đống chữ trên lọ thuốc, chỉ đọc được mấy chữ.
“Canxi?” Thành Mặc biết rấtnhiều từ tiếng anh, có thể xem hiểu những mẫu tự đơn giản trên lọ thuốc, nghi ngờ nói “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?” Sắc mặt cậu nhóc thoáng hiện lên vẻ lo lắng, ngay sau đó lại cướp lấy đồ vật tɾong tay cậu em trai ngốc nghếch của mình “Lá… chua, mẹ ơi đây là gì thế?”
Mấy thứ cần thiết cho quá trình mang thai đều bị ba bố con họ lấy ra hết, đặt từng cái lên bàn.
“Chị?” Trong lòng Thành Hòa đột nhiên sinh ra cảm giác vừa quen thuộc lại vừa sợ hãi.
Khóe miệng Trình Hâm cong lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, gật đầu với anh “Ừ.” Môi cô dán vào tai anh, nhỏ giọng nói “Chị mang thai rồi ”
“Cái gì?” Thành Hòa sửng sốt, sắc mặt cũng tái mét, không nói được là vui vẻ hay đang khổ sở.
Trình Hâm nhìn phản ứng chậm chạp của anh, nhanh chóng cảm thấy không vui, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng “Em không vui sao?”
Thành Hòa mấp máy môi, đầu tựa vào vai cô, mồm mép lầm bầm “Không có.”
“Mẹ, mẹ bị bệnh sao?” Vẻ mặt Thành Mặc vô cùng lo lắng nhìn mẹ ruột của mình.
Trình Ngọc cũng ngẩng cái đầu nhỏ tham gia vào cuộc náo nhiệt này, vẻ mặt vừa trông đợi vừa tò mò nhìn bố mẹ mình, lặp lại lời anh trai “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?”
Trình Hâm nhìn hai cậu con trai kháu Khỉnh của mình, sự khó chịu dành cho Thành Hòa ban nãy cũng tiêu tán “Không có.” Cô chần chừ một lúc rồi nắm tay hai con trai đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng lại cong lên, vô cùng phấn khởi nói “Trong bụng mẹ có em bé.”
Hai cậu bé có hơi không phản ứng kịp, Thành Mặc nhếch môi, vẻ mặt tràn đầy sửng sốt, quay sang trái nhìn bố sau đó lại quay sang phải nhìn anh trai, sau đó lại nhìn mẹ một cái, tɾong đầu vẫn không rõ sắp có chuyện gì xảy ra.
“Vui không?” Trình Hâm chọt vào má hai anh em.
Trình Ngọc cười híp mắt gật đầu “Vui ạ ” Mặc dù cậu bé vẫn chưa hiểu gì, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới mẹ thì cậu bé đầu cảm thấy vui.
Trình Hâm nắm lấy bàn tay mềm mại của con trai nhỏ, nhìn về phía con trai lớn “Đại Bảo, con không vui sao?”
“Vâng…” Thành Mặc nằm trên đùi cô, dáng vẻ suy tư “Cũng không phải.”
Cảm xúc Trình Hâm phức tạp “Thế nghĩa là gì?”
Tại sao khi cô có thai, chồng và cả con trai lớn đều phản ứng như thế? Chỉ có con trai nhỏ là giống cô, mặc dù cậu bé này có hơi ngu ngơ, h0àn toàn không biết việc cô mang thai có nghĩa là gì.
“Mẹ, sinh em bé sẽ đau lắm.” Thành Mặc nằm tɾong lòng cô nói, hai mắt ửng đỏ. Cậu bé không ngốc như em trai, cậu đã biết rõ, trước đây giáo viên mẫu giáo có nói với cậu bé rằng, mỗi em bé đều sinh ra từ bụng mẹ sau mười tháng, khi ấy cậu bé còn lén lên mạng tra cứu tài liệu, thế nên cậu bé biết rõ việc sinh em bé cực tới mức nào.
Thành Hòa nghe thấy lời của Thành Mặc, ánh mắt sáng lên, không ngờ con trai lại có cùng suy nghĩ với anh như thế. Lúc này, con trai lớn đã tiếp thêm sức ma͙nh cho anh, anh cũng lên tiếng “Chị, sinh con quá đau đớn, chúng ta không sinh đứa bé này ra có được không?”
Trình Hâm tức giận, cô còn cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc quay đầu nhìn gương mặt nghiêm túc không hề giả trân của anh, giận tới mức cả người cô run rẩy.
“Sao em có thể nói như thế chứ?” Cô đẩy Thành Hòa ra, giọng nói cũng không nhịn được run rẩy “Trong bụng chị đang mang thai con của em đấy Em… sao em có thể… em lại muốn phá thai hả?” Vừa nói, cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nước mắt tủi thân tràn ngập tɾong hốc mắt, mấy giọt nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Hai cậu nhóc nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, đều bị dọa sợ ngây người.
Thành Hòa bị cô đẩy trên sô pha cũng ngẩn người, anh run rẩy, dò xét đưa tay ra, muốn nắm lấy tay cô “Chị, chị…”
“Cút ngay ” Trình Hâm lau nước mắt, hất tay anh ra, tức giận đứng dậy trở về phòng trên tầng.

Chị lại bảo anh cút ngay…
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thành Hòa hiện lên vẻ ướt át, kể từ sau khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng tức giận quát mắng anh như thế, bình thường cùng lắm cũng chỉ nũng nịu, hoặc mềm nhũn nằm trên giường giận dỗi, từ trước đến giờ chưa từng như thế với anh.
Thành Hòa cũng không hiểu, càng nghĩ càng thấy ấm ức, hồn bay phách lạc đứng dậy khỏi ghế sô pha, đầu cúi thấp, tɾong đôi mắt mờ sương dâng lên nước mắt.
“Bố, bố đừng khóc.” Trình Ngọc ngơ ngác cầm lấy giấy đứng lên ghế sô pha lau nước mắt cho anh.

Bình luận

Để lại bình luận