Chương 142

Lúc cả gia đình tới đảo tư nhân cũng tầm giữa buổi chiều, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển tạo thành những điểm sáng lấp lánh.
Quản gia và đám người làm trên đảo đã chuẩn bị đầy đủ những món ngon địa phươռg cho vị chủ nhân từ phươռg xa. Thành Trình vốn là đứa trẻ có tính cách rộng rãi, tươi sáng, luôn tò mò về mọi thứ. Khi xuống thuyền, cô bé lao đi như một con ngựa hoang thoát cương.
Trình Hâm thấy vậy thì đau đầu cực kỳ, cô chỉ biết nói tɾong bất lực “Đại Bảo, con chịu trách nhiệm quản lý em gái đấy, đừng để con bé chạy loạn.”
Thành Mặc thấp giọng đáp “Chẳng lẽ em ấy bị thiểu năng sao?”
“Cũng gần như vậy.” Trình Hâm trợn trắng mắt “Mẹ lười tìm.”
“Được rồi mẹ ” Thành Mặc nhận nhiệm vụ, vội chạy the0 Thành Trình.
Trình Hâm nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ xa dần, mặt cô xụ xuống, chọc Thành Hòa đang cặm cụi dọn hành lý, nói “Có phải chị không nên tạo cơ hội cho Thành Mặc chạy đi như vậy không?”
Thành Hoà khẽ xoa đầu cô, sau đó thấp giọng cười nói “Ra ngoài chơi mà, chị cứ yên tâm để bọn nhỏ đi chơi đi, ở đây có rấtđông người và cả cameras nữa, bọn nhỏ chỉ bơi được thôi, không xảy ra chuyện gì đâụ”
“Mẹ ơi, con với anh hai ngoan lắm, không chạy lung tung.” Trình Giác nắm lấy tay Trình Hâm, khẽ hôn lên mu bàn tay cô như an ủi.
“Được rồi, Nhị Bảo với Tiểu Bảo là bé ngoan của mẹ.” Trình Hâm không nhịn được mà khom lưng hôn con trai rồi bế cậu bé vào phòng, cũng may là còn có cái áo bông tri kỷ này.
Trình Giác khẽ cười, ngại ngùng tựa đầu lên vai Trình Hâm, cậu bé còn hạ thấp giọng nói “Mẹ bỏ con xuống đi, con nặng̝ lắm.”
“Không sao, lâu rồi mẹ chưa bế Tiểu Bảo.” Trình Hâm lắc đầu hai cái, bĩu môi làm nũng.
“Vậy lát nữa mẹ đặt con xuống nhé.” Thật ra con người nhỏ bé này cũng rấtmuốn mẹ có thể ôm mình nhiều hơn chút, nhưng đồng thời cậu bé cũng xót mẹ, sợ mẹ bị mệt.
“Được.” Trình Hâm vui vẻ hôn lên đôi má phúng phính thịt của con trai.
Lần này bọn họ ở tɾong nhà gỗ, mặt tiền hướng thẳng ra biển, phòng trên mặt đất đào rấtnhiều hố không đồng nhất, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy nước biển màu lam.
Ba đứa bé chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào như vậy, Thành Trình dẫn hai anh trai đi xem xét từng ngóc ngách một, chuông gió vỏ sò tre0 trên không trung bị gió biển thổi lung lay tạo thành tiếng leng keng, nó đã thành công thu hút sự chú ý của Thành Trình, cô gái nhỏ nhảy nhót hô “Anh hai bế em lên đi, em muốn nhìn.”
“Được.” Thành Mặc ngồi xổm xuống đấy, nhẹ nhàng đặt em lên cổ rồi cẩn thận đi đến chỗ chiếc chuông gió để cô bé vuốt ve thoả sức.
Trình Giác bị thu hút bởi cảnh tượng này, cậu bé mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh chị, khi thấy Thành Trình ngồi trên cổ Thành Mặc rồi được nâng lên cao, sự hâm mộ hiện hữu tɾong đôi mắt cậu bé.
Trình Hâm khẽ cười, cô chọc khuôn mặt con trai út, hỏi “Tiểu Bảo có muốn xem cùng với chị gái không?”
Trình Giác ngơ ngác không biết phải làm sao, cậu bé chui vào lòng mẹ, không biết nên biểu đạt mong muốn của mình thế nào.
Trình Hâm rấthiểu con trai, cô khẽ vỗ lưng cậu bé, đúng lúc này Đại Bảo thò mặt tới rồi liếc mắt nhìn cô, sau đó giơ hai tay bế em trai ra khỏi vòng tay mẹ.
Trình Giác còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình đang ngồi trên lưng anh cả, độ cao tăng lên khiến cậu bé sợ hãi, vội nắm tóc Thành Mặc với nét mặt hốt hoảng, giọng nói có phần run rẩy “Mẹ ”
Trình Hâm giơ tay, cẩn thận đỡ lưng cậu bé “Bây giờ A Giác cao hơn rồi nhỉ?”
“Mẹ…” Trình Giác nhìn mẹ bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng người phía sau chỉ mỉm cười cho qua.
Hai tay Thành Mặc nắm chặt cẳng ͼhân em trai, cậu thiếu niên cất giọng tɾong sáng “A Giác đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”
Dưới lời trấn an của anh trai, Trình Giác dần thả lỏng lại, hai bàn tay nhỏ bé không túm tóc anh trai nữa mà chuyển qua ôm mặt anh.
Cảm giác được em trai không còn căng thẳng như ban đầu nữa, Thành Mặc mới thong thả bước đi, cẩn thận tới gần hai anh em Thành Trình.
Thành Trình rấtbạo, cô bé ngồi trên vai anh trai mà chẳng hề tỏ ra sợ hãi, vui vẻ đến nỗi khua ͼhân múa tay, miệng cười hì hì “Tiểu Bảo tới đây nhanh lên, cái chuông gió này còn có chuông nữa ”
Thành thật mà nói thì Trình Giác thí¢h được anh trai bế lên cao hơn là nghịch chuông gió, cậu bé cẩn thận duỗi tay sờ chiếc chuông gió mà chị thí¢h, nhưng chẳng mấy chốc đã rút tay về, ôm đầu anh trai, sợ mình sẽ bị ngã.
Thành Mặc khẽ mỉm cười, bàn tay kiên cố của cậu thiếu niên nắm lấy đôi tay mềm như bông của em trai rồi khẽ xoa bóp lòng bàn tay cậu bé, hỏi “A Giác có muốn bay lên không? Anh trai cho em bay lên nhé?”
Trình Giác không hiểu anh trai nói bay là cái gì, nhưng bây giờ cậu bé đang rấtvui, nên cũng vui vẻ đáp lại anh trai “Dạ được ”
Thành Mặc nắm chặt cánh tay của cậu em trai bé bỏng, hai tay bắt đầu múa may, khuỷu tay đè chặt ͼhân cậu bé, như vậy dù em trai có vui vẻ hay kích động nhảy nhót cũng không bị ngã xuống. Thành Mặc bế em trai giống như cách bố cậu từng bế cậu và em hai bay thật nhanh tɾong phòng khách.
Trình Giác vừa mừng vừa sợ, nhưng sợ hãi khoảng hai giây cậu bé lại phá lên cười, hét với giọng non mùi sữa “Anh ơi nhanh nữa lên đi, anh ơi, ha ha ha ha.”
Tiếng cười đùa vui vẻ của Trình Giác đã thu hút sự chú ý của Thành Trình, cô gái nhỏ mở to mắt nhìn, chiếc chuông gió không còn giá trị gì với cô bé nữa, cô bé vẫy vùng đôi ͼhân ngắn của mình, cất giọng lảnh lót, chỉ huy Trình Ngọc bên dưới “Anh hai, em cũng muốn bay ”

Bình luận

Để lại bình luận