Chương 60

Lúc Hàn Khải Minh đến phòng trưng bày thì Khương Diên không ở đó, cô đang xin nghỉ để đi công tác ở nơi khác cùng Chung Cảnh. Hai người họ đang trong giai đoạn quấn quýt ngọt ngào, một ngày cũng không muốn xa nhau.
Trong tay Hàn Khải Minh cầm một chậu hoa mà Chung Trạch chưa bao giờ thấy, màu hiếm như nắng chiều, đang độ nở hoa, tỏa hương thơm ngát.
“Anh Chung, nhờ anh chuyển cái này cho Khương Diên giúp tôi.”
“Đây là?”
“Trước đây Tiểu Chung tổng nhờ tôi tìm một loại dầu gội đầu nhưng tôi không tìm được, chỉ biết người sản xuất ra loại dầu gội đầu đó tên là Hà Kỳ. Tôi nhờ người tìm giúp, cuối cùng thì gần đây cũng tìm được ông ta. Tôi đến gặp ông ta thì ông ta đưa cho tôi một chậu hoa và nói hương thơm của dầu gội đầu được chiết xuất từ loại hoa này. Loại dầu gội đầu đó đã dừng sản xuất, loại hoa ông ta trồng cũng bị san bằng, chỉ còn lại đóa hoa cuối cùng trong chậu này thôi.”
Hàn Khải Minh cười khổ rồi nói: “Tôi sẽ không quay về làm việc cho Tiểu Chung tổng nữa. Coi như đây là việc cuối cùng tôi làm cho anh ấy vậy.”
Chung Trạch nhìn cậu ấy, thầm thở dài trong lòng. Hàn Khải Minh lựa chọn như vậy là đúng, đúng là cậu ấy không thích hợp để quay về làm việc bên cạnh Chung Cảnh. Người từng động lòng với Khương Diên, dù Chung Cảnh có rộng lượng đến đâu thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Không giống anh ấy, hai chân tàn tật không giống con người, thế nên sẽ không bị Chung Cảnh kiêng kỵ. Chung Trạch gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa cho Khương Diên giúp anh.” Anh ấy nhận lấy chậu hoa.
“Cảm ơn anh, gặp lại sau nhé.” Hàn Khải Minh quay người định rời đi nhưng chợt nhớ đến một chuyện nên quay đầu lại nói: “À đúng rồi, Hà Kỳ còn nói, hương hoa có thể dẫn dắt tình yêu, có thể khiến một người nhìn thấy người mà mình đem lòng yêu thương. Hình như tôi hiểu lầm Tiểu Chung tổng rồi. Anh ấy không điên, anh ấy thật sự nhìn thấy Khương Diên. Hai người họ là một đôi được định mệnh lựa chọn từ trước.”
Hàn Khải Minh rời đi. Chung Trạch bê chậu hoa kia, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu rõ lời nói sau cùng của Hàn Khải Minh.
Anh ấy không nghĩ ra, mà cũng không muốn nghĩ.
Chung Trạch điều khiển xe lăn vào phòng làm việc của Khương Diên.
Đặt chậu hoa lên phòng làm việc của cô, thấy gối ôm mà mình đưa cho cô rơi trên mặt đất nên anh ấy cúi người nhặt lên.
Nhặt lên rồi vỗ vỗ vài cái, bàn tay chạm vào lớp vải mềm mại, thấy sợi tóc của Khương Diên trên đó thì anh ấy nở nụ cười.
Cô thường xuyên gối đầu lên đây lúc ngủ trưa.
Anh ấy khẽ cười, đặt gối ôm lên bàn rồi quay người định rời đi.
Nhưng vừa rồi lúc vào phòng, anh ấy đã cài cửa lại. Trong không gian kín đáo, hương hoa càng tỏa ra nồng nàn, lúc Chung Trạch đi đến bên cửa, vì bị hương hoa hấp dẫn nên quay đầu nhìn lại.
Rồi anh nhìn thấy một khung cảnh hư ảo như ảo ảnh.
Khương Diên và Chung Cảnh.
Cô nằm trên giường trong khách sạn, Chung Cảnh đang nằm đè lên người cô.
Hai người họ đang ân ái.
Chung Trạch trợn ngược mắt, vô cùng khiếp sợ.
Anh ấy muốn lại gần xem có phải có máy chiếu gì không, tất cả mọi chuyện là thế nào. Nhưng nhớ đến lời của Hàn Khải Minh thì anh ấy chợt hiểu là do hương hoa kia. Có thể thấy người mà mình đem lòng yêu thương, dù là Khương Diên hay A Cảnh thì đều là người anh yêu, vậy nên anh mới có thể nhìn thấy bọn họ?
Nhưng mà không nên nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Anh ấy quay người qua chỗ khác định rời đi, tay đã đặt trên nắm cửa nhưng lại dừng lại. Anh ấy quay người lại, nhìn thẳng vào những hình ảnh khiến mạch máu người ta đập loạn như sẵn sàng trào máu.
Người phụ nữ thì thào bằng giọng vừa đau đớn lại vừa sung sướng: “A Cảnh, nhanh quá, tiểu huyệt của em bị phá hư mất…”
Người đàn ông nằm trên người cô vẫn bất chấp đâm mạnh vào: “Không phải em thích anh nhanh thế này, mạnh thế này sao, đâm nát em, đâm đến mức em không thể dậy nổi nữa. A, tiểu huyệt kẹp thật chặt, kẹp thật thoải mái…”
Những từ ngữ gợi dục, tiếng thở gấp của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ, tất cả lọt vào tai Chung Trạch.
Hô hấp của anh ấy trở nên dồn dập, lửa nóng từ từ bốc lên ở bụng dưới.
Chỉ thưởng thức thôi mà anh ấy lại có phản ứng.
Bên kia, người phụ nữ lại bị đổi thành tư thế quỳ sấp xuống, mặt hướng về phía Chung Trạch, phía sau là ACảnh siết chặt eo cô mà bắt đầu từng nhịp điệu.
Bộ dạng hiện giờ của cô hoàn toàn khác với hình ảnh nghịch ngợm đáng yêu lúc bình thường.
Giờ phút này, dục vọng phủ lấp trên khuôn mặt cô, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, một lớp hơi nước dâng lên đôi mắt vốn trong veo, hai gò má đỏ bừng, đôi môi hé mở, phát ra những tiếng rên mê người: “A… Thoải mái thật, A Cảnh, em dễ chịu quá, a…”
Bàn tay đang đặt trên xe lăn của Chung Trạch siết chặt đến mức lộ ra cả khớp xương trắng bệch.
Côn thịt dưới quần dần tỉnh lại, dâng cao dưới lớp nội y, đến khi ngóc thẳng thành một cái cột buồm.
“A!” Anh ấy nhắm mắt lại, trong lòng khẽ gầm lên.
Anh ấy mở mắt ra, khởi động xe lăn rồi hất đổ chậu hoa trên bàn.
“Choang!” Chậu hoa vỡ toang.
Đóa hoa tỏa nốt hương thơm cuối cùng, chẳng mấy chốc mà úa tàn.
Khung cảnh hư ảo của Khương Diên và Chung Cảnh cũng tiêu tan.
Người đàn ông rời khỏi phòng làm việc.
Gần đây, vào một giờ nhất định trong ngày, phòng trưng bày sẽ nhận được một bó hoa với nội dung: Gửi Chung Trạch.
Phản ứng đầu tiên của Khương Diên chính là: Không phải có người đàn ông nào đó đang theo đuổi ông chủ của cô đấy chứ?
Sau khi chính chủ tìm đến cửa, Khương Diên mới thở phào nhẹ nhõm, là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đầu mày cuối mắt đều là vẻ phong tình, tuổi tác cũng xấp xỉ Chung Trạch, cô ấy tên là Cố Thanh.
Cô ấy đến phòng triển lãm mới mấy lần nhưng Khương Diên cảm thấy cô ấy rất tốt, luôn miệng gọi “chị Thanh, chị Thanh” nhưng trong lòng lại vướng mắc: Cố Thanh có biết “chỗ đó” của ông chủ không ổn không nhỉ? Nếu cô ấy biết mà cười chê rồi rời bỏ Chung Trạch thì chắc chắn anh ấy sẽ rất đau lòng…
Cố Thanh là chủ một quán bar, đã gặp đủ loại người nên đầu óc rất tinh tế, thế nên cô ấy chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Một lần đến đây, cô ấy mang đồ ăn vặt đến phòng làm việc cho cô. Hai người rảnh rỗi ngồi trò chuyện với nhau, Khương Diên hỏi cô ấy và Chung Trạch quen biết nhau thế nào.
Cố Thanh cười chọc ghẹo: “Anh ấy đến quán bar của tôi, tối hôm đó chúng tôi làm tình.”
Khương Diên: ? Chung Trạch làm được ư?
Trong lòng cô vừa mừng vừa sợ: “Chị nói thật sao?”
Cố Thanh buồn cười: “Đương nhiên là thật, tôi lừa cô làm gì.”
Cô ấy sắp bị người phụ nữ nghĩ cái gì cũng viết hết lên mặt này làm cho nhũn cả người ra rồi. Sao có thể có người phụ nữ đáng yêu như vậy, chẳng trách Chung Trạch lại thích cô.
Hôm đó về nhà với Chung Trạch, hai người họ ngủ trên giường. Nửa đêm Cố Thanh tỉnh lại, thấy bên người trống không, cả xe lăn và Chung Trạch đều không thấy đâu cả. Cửa phòng mở nên cô ấy xuống giường ra khỏi phòng, thấy phòng bên cạnh mở hé cửa nên cô ấy bước vào. Chung Trạch đang nhìn chằm chằm bức tranh đang vẽ dở dang trên giá vẽ.
Trong tranh là một người phụ nữ, không xinh đẹp, chẳng rạng rỡ cũng không phải người mẫu tạo dáng mà chỉ là một hình ảnh rất đời thường. Người phụ nữ đó gối tay ngủ trưa trên bàn làm việc, mặt mũi thanh tú, dáng vẻ ngây thơ. Dường như qua lớp vẽ sơn dầu, người xem tranh có thể nghe được tiếng ngáy nhỏ lúc ngủ say của người phụ nữ ấy.
Nét bút rất tỉ mỉ, từng sợi tóc của người phụ nữ cũng được vẽ vô cùng rõ ràng.
Bao trùm cả bức họa là ánh sáng ấm áp. Người phụ nữ đó như làm bừng sáng cả bức tranh, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và hy vọng. Chung Trạch nhận ra từ lúc cô ấy bước vào cửa nhưng không quay đầu lại mà chỉ khẽ cười rồi thở dài: “Cô ấy đấy. Tất cả những bức vẽ của tôi, chỉ có duy nhất bức này là không để cô ấy nhìn thấy.”
“Cô ấy luôn nói rằng từ một kẻ tàn tật, lúc nào cũng nóng nảy như tôi trở thành một họa sĩ khá thành công như thế này đúng là chuyện đáng mừng. Thật ra thì chính sự thiện lương và vui tươi của cô ấy đã cho tôi một sợi dây dưới đáy vực thẳm.”
“Ngay cả… khả năng đàn ông của tôi cũng là nhờ cô ấy vô tình đánh thức.”
“Giữa tôi với cô ấy, có lẽ biết ơn nhiều hơn là tình yêu.”
Cố Thanh ngẩn người. Cô ấy đi đến, đặt tay lên vai anh rồi cười mà nói: “Vậy anh cũng phải biết ơn tôi đấy, tôi giúp anh kiểm chứng năng lực đàn ông còn gì.”
Chung Trạch bật cười.
Buổi trưa lúc nấu ăn ở phòng trưng bày, không biết Khương Diên vô tình hay cố ý mà lại bắt đầu làm một số món canh, chẳng hạn như canh thăn heo, canh xương cừu, canh đậu đen lợn, canh mai rùa. Uống được vài ngày, tinh lực dồi dào khiến Tiểu Trương không chịu được nữa, phải ra ngoài để gọi đồ ăn mang về.
Khương Diên vẫn bê một bát canh cho Chung Trạch như mọi ngày.
Chung Trạch cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng uống canh.
“Ông chủ, gần đây anh và chị Thanh vẫn tốt chứ?”
Cô bê khay đứng cạnh anh ấy, cười hì hì rồi hỏi.
Chung Trạch đặt chén canh xuống, cười nói: “Sao em quan tâm chuyện của anh vậy?”
“Đương nhiên là em phải quan tâm rồi, anh là ông chủ của em mà.”
Thật ra không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác vui vẻ như thể heo nhà mình nuôi đang đi nhặt bắp cải ở ruộng nhà người khác…
Chung Trạch trả bát canh lại cho cô rồi cười cười: “Nhờ phúc của em nên rất tốt.”
“Hì hì.”
Ý anh ấy là cô cho anh ấy tất cả.
Cô lại cho rằng đơn giản chỉ là một bát canh thôi.
Cô và anh ấy bỏ lỡ cơ hội nhưng cũng không sao cả. Những gì anh ấy có đã là đủ rồi.

Bình luận

Để lại bình luận