Chương 14

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 14

Chuyện Phương Sở và Trịnh Bạch Ngọc hẹn hò không công khai ra bên ngoài.
Hai người vẫn như trước, ai bận việc người đó. Thỉnh thoảng Trịnh Bạch Ngọc sẽ về sớm một chút cùng Phương Sở đi ăn tối, đi dạo phố.
Phương Sở vô cùng chú ý đến mọi sở thích và thói quen của Trịnh Bạch Ngọc, đến chuyện cô thích hoa gì, màu sắc gì anh đều có thể biết.
Khi đi dạo phố thấy cô nhìn vào bó hoa hồng juliet trong cửa hàng lâu hơn vài giây, anh sẽ lén lút bí mật mua tặng cô.
Hoặc cô ăn thêm một ít bánh mâm xôi, anh đều sẽ ghi nhớ đặt mua cho cô vào lúc trà chiều.
Cô thích gì hay ghét gì anh đều nắm rõ ràng, có khi không cần cô nhắc anh cũng chủ động nhắc nhở.
Sự chu đáo đó ngày càng gia tăng, lúc này Trịnh Bạch Ngọc mới biết mấy năm nay anh đã kìm chế không ít, để tránh làm cô ngượng ngùng.
Sự dè dặt, thận trọng đó khiến cho cô đau lòng.
….
Phương Cẩm nghỉ ngơi gần 2 tuần theo lệnh cưỡng chế của ba mẹ đã quay trở lại làm việc.
Lúc đó cũng là thời điểm đơn xin nghỉ của Trịnh Bạch Ngọc bắt đầu thực hiện.
Cô sẽ đến Vân Nam vào tối thứ 6.
Phương Sở cũng không có ý định ngăn cản cô, chỉ gật đầu bảo mình đã biết.
Cho đến khi cô ngồi trên máy bay thì Phương Sở là người sau cùng xuất hiện ngồi bên cạnh.
“Tại sao…?”
“Bồi bạn gái đi chơi. Anh không yên tâm để em đi một mình”
“Còn công việc…. anh không cần..” Trịnh Bạch Ngọc vẫn là lo lắng cho công việc của anh hơn. Cảm động là có nhưng anh không thể bỏ công việc sang một bên.
“Em yên tâm, anh đã bàn giao hết công việc. Có thể bồi em đi chơi. Nếu em cảm thấy phiền, anh sẽ quay về sau khi cùng em đến Vân Nam”
“Em không có ý đó”
“Vậy cho phép anh đi cùng em được không? Nếu thời gian tới vẫn cảm thấy không thoải mái thì anh sẽ trở về”
“…………… được”
Phương Sở đã nói như thế thì Trịnh Bạch Ngọc không có lý do gì để khuyên anh nữa cả.
Cô chủ động nắm lấy bàn tay Phương Sở, nhẹ giọng cảm ơn anh, Phương Sở nhìn mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt sáng rực như sao trời.
….
Mùa thu là mùa đẹp nhất ở Lệ Giang cổ trấn. Khách du lịch kẻ đến người đi nhiều không đếm xuể.
Vì là mùa du lịch nên khách sạn không dễ dàng gì đặt được phòng, mà Phương Sở lại bị khách sạn đơn phương hủy phòng không lý do. Sau cùng Trịnh Bạch Ngọc phải để anh ở cùng mình. Điểm bất tiện là chỉ có một giường.
Bọn họ mặc dù hiện tại là danh nghĩa người yêu ra thì ngoài nắm tay ra, Phương Sở chưa chạm vào Trịnh Bạch Ngọc. Ngay cả hôn anh cũng chỉ hôn nhẹ vào trán chúc ngủ ngon.
Phương Sở không gượng ép, mà Trịnh Bạch Ngọc càng không chủ động. Cho nên ở chung phòng lúc này ngược lại có chút lúng túng.
Phương Sở nhìn chiếc giường đơn trong phòng có chút ngượng ngùng.
“Đêm nay anh ngủ trên ghế”
“………….”
Trịnh Bạch Ngọc có chút cạn lời, cô còn chưa nói gì mà người này ngược lại còn sợ hơn cả cô.
“Anh muốn nghỉ ngơi trước hay ra ngoài ăn cơm?”
Trịnh Bạch Ngọc đành chuyển chủ đề, tránh tình trạng khiến Phương Sở phát điên.
Cô có chút buồn cười, không nghĩ tới bình thường anh trầm tĩnh như thế, bây giờ lại có chút… ừm dễ thương.
“Anh nghe theo em”
“Vậy anh đi tắm trước đi. Xong rồi ra ngoài tìm gì đó ăn. Ngày mai lại quyết định xem nên đi đâu”
“Được”
Phương Sở đang cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Anh hiện tại vừa mừng vừa lo sợ.
Mừng vì cuối cùng cả hai có một bước tiến triển, lo vì sợ sẽ làm cô phản cảm.
Phương Sở rất tôn trọng Trịnh Bạch Ngọc nên chưa bao giờ hành động vượt mức khuôn phép.
Phương Sở lắc đầu nhằm xua đuổi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hiện tại.
Anh hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ cá nhân hoàn toàn không nghĩ tới Trịnh Bạch Ngọc đang đánh giá dáng người Phương Sở qua lớp kính mờ trong phòng tắm.
Chậc chậc người này bình thường ăn mặc quy củ, cúc cổ áo không bao giờ mở, ngay cả cổ tay áo cũng ít khi nào lộ ra bên ngoài, không nghĩ tới làm luật sự mà dáng người tốt như vậy.
Bờ vai rộng săn chắc, ngay cả… ừm…. hông cũng đẹp.
Trịnh Bạch Ngọc đời trước yêu thích cái đẹp, đời này cũng chỉ thấy qua Hàn Cẩn Du, xung quanh có không ít người nhưng cô thật sự không có tâm tư thưởng thức.
Nếu không vì sao đến bây giờ mới phát hiện Phương Sở cũng không hề thua kém Hàn Cẩn Du chổ nào.
Trịnh Bạch Ngọc lần này du lịch theo kiểu đi đến đâu tính đến đó. Ngoài việc xác định địa điểm muốn đến ra thì cô hoàn toàn không chuẩn bị gì.
Lên mạng tìm mấy quán ăn địa phương được đánh giá cao, lưu lại, sau đó mở máy tính xem hộp thư. Thật ra cô cũng không an tâm bỏ mặc mọi thứ cho lắm.
Phương Sở ra ngoài nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc một bên đang xem báo cáo tài chính và hợp đồng được trợ lý gửi trong máy tính, một bên ghi chép vào sổ, gương mặt tập trung không để ý xung quanh, ngay cả lúc anh ngồi xuống bên cạnh mới làm cô chú ý.
“Anh tắm xong rồi à?” Trịnh Bạch Ngọc hỏi nhưng mắt vẫn không rời máy tính
“Ừm. Em bận việc sao?” Phương Sở đang lau khô tóc. Anh không thích dùng máy sấy cho lắm nên lúc này trên tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.
“Đợi em một chút” Trịnh Bạch Ngọc vẫn đang ghi chép những chổ cần sửa.
“Chổ này… chổ này nên làm lại. Chỉ khác nhau mỗi dấu phẩy có thể khiến đối phương chiếm lợi không ít. Chổ này nữa, đây là thủ đoạn gây hiểu làm trong kinh doanh, sau này có vấn đề gì thưa kiện hoàn toàn không có lợi” Phương Sở hơi cúi đầu hơi dựa sát vào cổ Trịnh Bạch Ngọc, tay chỉ ra những lỗi sai trong hợp đồng cho cô thấy.
Cô biết Phương Sở không thường khi sử dụng nước hoa, mùi hương trên người anh cũng chỉ nhàn nhạt hương xả vải từ quần áo. Rất dịu nhẹ, thanh mát.
Phương Sở là luật sư nên nhìn có chút cứng ngắc, anh không có thói quen chơi bời của những người đồng trang lứa, tính khí luôn điềm đạm tẻ nhạt.
Bình thường ngoài công việc thì chỉ về nhà ăn cơm cùng gia đình, sau đó trở về căn hộ riêng.
Đời sống quy luật, sạch sẽ. Một mình anh từng bước điều hành công ty luật của gia đình trở thành tập đoàn luật lớn nhất nhì thành phố Thượng Hải, khiến vị thế không thua kém công tử thế gia nào.
Thủ đoạn không kém ai nhưng nói về nhân cách làm người thì Triệu Bạch Ngọc hoàn toàn tin tưởng anh. Nếu không cô cũng chẳng làm bạn với anh em hai người bao nhiêu lâu.
Nếu ví Phương Cẩm là ánh nắng rực rỡ, chói chang của mùa hè, thì Phương Sở giống như cây tuyết tùng vững chắc không lay động. Luôn đứng phía sau bảo vệ người thân.
“Thật sự muốn đào anh về làm cho công ty bọn em”
Hơi thở Trịnh Bạch Ngọc sát bên tai khiến cả người Phương Sở cứng đờ. Lúc này anh mới để ý đến mình dựa quá gần Trịnh Bạch Ngọc. Chưa kịp rời khỏi thì bàn tay Trịnh Bạch Ngọc đã vươn lên, choàng qua cổ anh kéo xuống.
Khiến anh đối mặt với cô, đôi mắt long lanh như có ánh nước nhìn anh làm tim anh đập nhanh không kiểm soát, đôi đỏ môi mộng mê người đó đang mấp máp những lời anh không thể nghe rõ, thời khắc này như ngừng lại ngay tại đây.
“Phương Sở…. anh thật tốt. Tốt đến mức khiến em thấy mình tội lỗi. Anh không cần quá mức lo lắng cho em.”
“Là… là chuyện anh nên làm”
“Thật sự muốn bắt nạt anh”
Trịnh Bạch Ngọc nói dứt câu liền hôn đến, môi cô trúc trắc ngậm lấy môi anh, đầu lưỡi lướt nhẹ lên môi như trêu chọc.
Đầu Phương Sở như nổ Bang! một cái, cả người cứng ngắc để mặc cô hôn. Nhịp tim cũng tăng vọt không thể kiểm soát được nữa. Bàn tay không biết nên đặt ở đâu cho đúng. Lúng túng không khác gì một cô gái mới lớn.
Trịnh Bạch Ngọc có chút tức đến buồn cười, ngắt vào eo anh đe dọa
“Há miệng ra”
Hình như lời thoại này có chút không đúng.
Phương Sở ngay lặp tức mở miệng làm theo, cô nắm lấy tay anh đặt lên eo mình, bàn tay hơi siết nhẹ như cố gắng không muốn làm cô đau.
Trịnh Bạch Ngọc thấy anh đơ như khúc gỗ nên chủ động dẫn dắt, cô ngồi lên đùi, tay vòng ra sau đầu, môi cùng lưỡi như trêu chọc như mời gọi anh theo bước.
Phương Sở không hổ danh học sinh giỏi, ban đầu còn có chút trúc trắc nhưng dần cũng tự kiểm soát được nụ hôn.
Hai người cứ như dán sát vào nhau, cùng nhau dây dưa theo từng nụ hôn sâu. Đến khi nghe tiếng thở hổn hển vì bị hút cạn không khí của Trịnh Bạch Ngọc vang lên trong căn phòng.
Trịnh Bạch Ngọc lúc bắt đầu còn tự tin làm chủ cuộc chơi nhưng chỉ lát sau Phương Sở đảo ngược tình thế khiến cô ấy hít thở không thông, cả người mất không khí dựa sát vào người Phương Sở.
Cúc áo sơmi trên người Trịnh Bạch Ngọc không biết khi nào đã được cởi ra một nửa, khuôn ngực hoàn toàn lộ ra bên ngoài không che giấu.
Làn da trắng nõn hoàn toàn đối lập với chiếc áo sơmi đen trên người, Phương Sở biết dáng người Trịnh Bạch Ngọc rất đẹp, là kiểu đẹp quyến rũ đi đến đâu cũng tạo được sự chú ý. Lại không nghĩ tới lại bị anh lúc không tự chủ được làm lộ ra trước mắt.
Phương Sở lúng túng, không biết nên nói gì bây giờ.
Trịnh Bạch Ngọc cũng không có ý muốn truy cứu, hôn nhẹ vào môi anh nói “Em đi tắm, sau đó chúng ta đi ăn”
Cô lắc mình bước vào phòng tắm, để lại Phương Sở ngồi một mình với tâm trạng rối bời.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên giữa không gian kín nghe rất rõ ràng. Phương Sở cứng đờ người ngồi trên sofa không dám nhúc nhích.
Phương Sở cảm thấy bản thân không có tiền đồ, tự nhận mình cũng là người nhìn hết rõ thủ đoạn của nhiều người qua công việc lẫn đời sống, dạng phụ nữ nào chưa từng tiếp xúc qua, cho đến khi gặp Trịnh Bạch Ngọc lại bị thu hút, càng ngày càng trầm mê không lối thoát.
Càng nghĩ cả người càng có chút khô nóng anh liền mở cúc áo trên cùng để khiến mình trở nên dễ chịu hơn.
Phương Sở mở chai nước uống vội. Ánh mắt chợt lướt qua vị trí phòng tắm nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc đang đứng dưới vòi sen gội đầu, cánh tay nhỏ nhắn, thon dài đang xoa tóc. Tấm kính mờ phác họa đường cong mờ ảo, mái tóc dài ướt dính sát vào lưng, Trịnh Bạch Ngọc dáng người thật sự rất đẹp.
Trước đây Phương Cẩm từng khoe với anh ảnh cô bạn thân đi biển mặc đồ tắm, cô ấy trên cát ngắm hoàng hôn, Phương Cẩm từng kêu gào vì sao mình không được đẹp giống như Trịnh Bạch Ngọc.
Cô ấy đi đến đâu cũng có bọn đàn ông thúi đến làm quen, lúc đi học bởi vì xinh đẹp lại học rất giỏi nên cũng khiến không ít nam sinh đến quấy rầy. Phương Cẩm phải giải vây không ít lần.
Tuy có chút ghen tị nhưng Phương Cẩm vẫn rất thích cô bạn này. Suốt ngày nhắc đến Trịnh Bạch Ngọc tốt thế này, Trịnh Bạch Ngọc tốt thế kia.
Đến ba mẹ anh cũng từng nhắc đến cô gái Bạch Ngọc người cũng như tên, lại thông minh, dịu dàng, từ hành động đến cử chỉ đều đúng mực. Rất đáng để Phương Sở kết giao.
Thời gian đó anh bận bịu bay đi khắp nơi công tác nên phải đến một năm sau đó Phương Sở mới chính thức gặp Trịnh Bạch Ngọc.
Anh ở cổng trường đứng đợi Phương Cẩm, sinh viên trong trường lúc này không ít nhưng làm anh chú ý nhất là hình ảnh vào buổi chiều tà, một cô gái mặc váy tím đạp xe chạy ra khỏi cổng trường, mái tóc dài buông xõa bay trong gió, không ít sinh viên nhìn thấy cô đều chào một tiếng học tỷ hoặc học muội, cô nghe thấy đều đáp lại bằng nụ cười mỉm động lòng người.
Khi cô gái ấy đạp xe lướt qua anh, ánh mắt còn giao nhau một vài giây, Trịnh Bạch Ngọc xem anh như một người qua đường cũng không quay lại nhìn anh thêm một lần nào.
Đến tận khi Phương Cẩm gọi tên mới khiến anh hoàn hồn.
Năm đó Phương Sở 28 tuổi, Trịnh Bạch Ngọc vừa bước vào tuổi 22.
..
Trịnh Bạch Ngọc đi theo hướng dẫn, men theo rạch nước tìm đến quán ăn nằm trong ngõ sâu.
Trời đã vào thu nên không khí có chút mát mẻ, Trịnh Bạch Ngọc một tay cầm điện thoại nhìn đường, một tay được Phương Sở nhét vào túi áo.
Nam nhân muốn dính người cũng bày ra nhiều cách. Trịnh Bạch Ngọc cũng bất lực để anh tùy ý.
Lúc bọn họ đến nơi nhìn thấy quán ăn không lớn lắm. Chỉ bày biện bên trong 6 7 bàn gỗ nhưng đã gần như đầy ắp người, năm tháng xưa cũ đều khắc họa hết bên trong không gian quán. Điều tuyệt nhất là quán tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, đến chén trà cũng sạch sẽ không tì vết.
Trịnh Bạch Ngọc thảo luận xem nên ăn gì, lại phân vân có nên thử món mới hay không, Phương Sở rót trà, lau đũa, gật gù hùa theo ý cô.
Sau nụ hôn ở khách sạn thì Trịnh Bạch Ngọc phát hiện Phương Sở thay đổi không ít.
Anh trở nên dính người hơn, lại thích hùa theo bất cứ quyết định nào đến từ cô, hành động tự nhiên và tình cảm hơn trước, đến cả khi nắm tay cũng thỉnh thoảng sẽ nhéo nhéo lòng bàn tay cô như một trò đùa thích thú.
Trịnh Bạch Ngọc cũng thích một Phương Sở thay đổi như thế này. Dường như có sức sống hơn vẻ ngoài bình lặng, yên tĩnh như nước.
Hai người đi dạo sau khi rời quán ăn. Len lỏi trong những con phố là các cửa hàng bán đồ lưu niệm thủ công,
Trịnh Bạch Ngọc để ý một cửa hàng đồ thêu thủ công, Phương Sở nhìn theo ánh mắt của cô nên cúi người hỏi cô muốn đến xem không, tất nhiên là Trịnh Bạch Ngọc đồng ý.
Trịnh Bạch Ngọc mua khăn choàng thêu hoa mẫu đơn cho mẹ Phương, ba Phương là gối lót lưng thêu hình chim hạc, Phương Cẩm là 4 chiếc túi thơm họa tiết sinh động.
Mấy món quà nhỏ không đáng bao nhiêu tiền nhưng Phương Sở vừa nhìn qua đã biết ba mẹ và em gái ở nhà nhất định sẽ thích.
So về độ có tâm và hiểu ba mẹ Phương thì Trịnh Bạch Ngọc còn hiểu rõ hơn hai người con ruột bọn họ.
Trịnh Bạch Ngọc dự định ngày mai sẽ chuyển phát nhanh những món quà này về nhà trước.
Đêm đến Phương Sở thành thật ngủ trên sofa, Trịnh Bạch Ngọc cũng không có ý kiến. Không ai vội vàng tiến lên xé rách bức màn này, thành thật ngủ sớm sau một ngày di chuyển mệt mỏi.
****************

Bình luận

Để lại bình luận