Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

“Trịnh Bạch Ngọc?”
Một giọng nam trầm thấp từ sau lưng vang lên khiến Trịnh Bạch Ngọc giật nảy mình. Mấy lá trà trên tay cũng rơi xuống. Nhìn thấy người phía sau cô nở nụ cười rạng rỡ.
“anh Quân. Đã lâu không gặp.”
“ừm đã lâu không gặp. Em làm gì ở đây?” Mạc Đông Quân mỉm cười nhìn Trịnh Bạch Ngọc, mắt như vô tình nhìn về người đang đứng sau lưng cô ấy.
“em đi du lịch. Đang muốn mua một ít trà đem về. Chị dâu có theo anh đến đây không?”
“chị dâu em gần đây đến Mỹ làm việc.”
“tiếc quá. Em còn tưởng nhìn thấy chị ấy.”
“nếu em có lương tâm thì liên lạc với cô ấy. Mấy năm nay không ít lần Cảnh Thiên nhắc đến em.”
“em……”
“đến đây mấy ngày?” – Mạc Đông Quân ngắt lời
“ngày mai em đi nơi khác.”
“có thời gian uống một tách trà không?”
…………….
Nhân viên pha một ấm trà ngon, rót cho mỗi người một chén trà nhỏ, rồi rời khỏi để lại không gian cho hai người nói chuyện.
Tiệm trà cổ với không gian ấm cúng khiến người thưởng trà thư thái hơn rất nhiều.
Ngoài cửa sổ có thể ngắm nhìn con hẻm đông đúc người qua lại. Trịnh Bạch Ngọc nhìn thấy Phương Sở đang lay hoay chọn anh đào cho vào túi.
Lúc nãy cô nói muốn ăn, anh cũng thức thời rời khỏi để cho cô nói chuyện cùng Mạc Đông Quân.
“bạn trai em?”
“dạ.”
“khi nào?”
“vừa bắt đầu mối quan hệ. Anh ấy bên cạnh làm bạn với em 5 năm.”
“là một người tốt. Anh mừng cho em.”
“em còn tưởng anh sẽ nói đỡ cho Cẩn Du.”
“công bằng mà nói, giữa người với người không có chuyện ai đúng ai sai. Nếu cậu ta không nắm giữ thì đừng trách người khác giành lấy. Huống hồ chuyện tình cảm không thể một hai câu nói rõ ràng được.”
Mạc Đông Quân xoay chén trà trong tay, híp mắt nhìn Trịnh Bạch Ngọc.
“anh…..”
“Bạch Ngọc, vợ anh luôn xem em là em gái, thì em cũng là một nửa em gái anh. Huống hồ em với Cẩn Du không có tương lai.”
“Cẩn Du là một người thận trọng, con đường cậu ta đi không dễ dàng gì. Cậu ta lựa chọn thế nào đều phải chịu trách nhiệm với nó.”
“Anh và Cẩn Du không giống nhau. Anh có thể dàn xếp chỉ để giữ chị dâu em bên cạnh, còn Cẩn Du thì khác. Từ khi sinh ra cậu ta đã không có quyền lựa chọn.”
“Cẩn Du thích em nhưng em cũng nhìn ra rằng cậu ta và em không phải người dùng một giới.”
“Anh cũng xem như nhìn Cẩn Du lớn lên. Cẩn Du dù có thể thay đổi thân phận của em từ tình nhân sang bạn gái thì về sau cũng chia tay. Cùng lắm hai người cũng chỉ có thể dây dưa thêm nhiều năm nữa. Mà điều em cần Cẩn Du không thể cho em.”
“………….”
“nếu có thể thì hai người đã không uổng phí 6 năm. Em bắt đầu lại cũng tốt.”
“anh Quân…. em hiểu.”
“Trịnh Bạch Ngọc, em không sai. Hàn Cẩn Du cũng không sai.”
“………”
“Nếu trở lại Bắc Kinh đến tìm vợ chồng anh. Chị dâu em muốn tìm em từ rất lâu rồi nhưng anh biết em cần thời gian để bắt đầu lại.”
“Khi em rời khỏi Bắc Kinh anh đã nhìn thấy sự lựa chọn của em.”
“anh Quân. Năm đầu tiên khi em rời đi, thật lòng em rất sợ hãi nhưng chỉ cần anh ấy tìm đến, em nhất định vứt bỏ tất cả. Bao gồm cả lòng tự trọng, nhưng nhiều năm rồi…..”
“Gần đây em gặp được anh ấy nhưng em cũng nhìn ra được. Dù em có thay đổi thế nào cũng không thể”
Câu cuối cùng Trịnh Bạch Ngọc bật cười, nụ cười có chút chua chát. Như cảm nhận được có người nhìn mình, cô nhìn ra cửa sổ thấy Phương Sở đang đứng nhìn mình. Nhìn thấy cô liền nở nụ cười ấm áp.
Trịnh Bạch Ngọc vẫy tay bảo anh đi lên. Phương Sở cũng không chần chờ mà nhanh chân đi lên lầu.
Phương Sở vừa tiến đến Trịnh Bạch Ngọc đã đứng dậy đưa tay. Phương Sở nắm lấy, mười ngón tay đan xen không một kẻ hở.
“Anh Quân, đây là Phương Sở. Bạn trai em.
Phương Sở có chút giật mình nhưng niềm vui cũng lan đầy trong đôi mắt không thể che giấu được.
“anh Quân. Em là Phương Sở”
“Tôi là Mạc Đông Quân. Có thời gian đến Bắc Kinh vợ chồng anh mời hai người ăn cơm.”
Phương Sở vừa nghe tên đã thầm hoảng hốt. Người này anh ta biết. Tuy chưa từng hợp tác nhưng đã nghe danh.
“anh Cả. Vậy bọn em đi trước. Chờ chị dâu về em sẽ đến thăm anh chị.”
“được. Đi thong thả.”
Phương Sở nắm tay Trịnh Bạch Ngọc rời đi. Đến cửa Trịnh Bạch Ngọc dừng lại nói với Mạc Đông Quân
“anh Quân, em không biết sau này tương lai thế nào. Nhưng chắc chắn em sẽ sống thật tốt. Em cũng hy vọng anh ấy cũng như thế.”
Mạc Đông Quân vẫn nhìn qua cửa sổ dõi theo bóng dáng hai người vừa rời đi.
Lát sau anh mở điện thoại bấm gọi dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia nghe có chút mệt mỏi, giọng khản đặc
“Buông tay đi, không cần kéo em ấy xuống vũng bùn này”
“anh….”
“anh biết cậu không cam tâm. Nhưng cậu làm được gì? Hay là để em ấy sống như một cái bóng. Một năm? Hai năm? Hay cả đời?”
“Dù nhà họ Tề chấp nhận Trịnh Bạch Ngọc thì còn nhà họ Hàn?”
“anh Quân. Nhưng em hoàn toàn không nỡ….”
—————-
Phương Sở cùng Trịnh Bạch Ngọc chầm chậm bước đi dưới hàng liễu xanh mát. Phương Sở cẩn thận chú ý biểu cảm của Trịnh Bạch Ngọc, không muốn nhắc đến hay dò hỏi về người đàn ông ở quán trà.
Trịnh Bạch Ngọc dừng lại, ngước nhìn Phương Sở, nhìn người đàn ông mang nét mặt lo lắng cứ như sợ cô chịu nhiều uất ức.
“anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Phương Sở lắc đầu không đáp. Trịnh Bạch Ngọc thở dài kéo anh đi về khách sạn. Suốt cả quãng đường không lên tiếng nhưng bước chân có chút vội vàng.
Về đến phòng cô kéo anh ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì ngồi dưới chân ngẩng đầu nhìn anh, im lặng hồi lâu cuối cùng cũng kể lại những câu chuyện xưa cũ.
“Năm em sắp 18 mẹ của em bệnh nặng, trong nhà bán hết tài sản vẫn không đủ. Lúc đó họ hàng cũng không còn ai giúp đỡ nên có người gợi ý cho em một con đường….”
“Đó là làm tình nhân theo hợp đồng. Năm đó, em bán mình để đổi lấy 200 vạn. Hợp đồng kéo dài 2 năm.”
Trịnh Bạch Ngọc nhìn biến hóa trên gương mặt Phương Sở. Có ngỡ ngàng, bàng hoàng, có cả thương xót. Cô cũng muốn nhìn xem liệu rằng anh có xem thường một người như cô.
Phương Sở là luật sư, con người anh sống thanh bạch nên rất để ý đến những góc khuất tối tăm của con người.
Cô sợ sau khi nói chuyện hai người sẽ không thể tiếp tục nữa. Nhưng vẫn phải làm rõ.
Dù cô sống lại chỉ một năm sau đó nhưng quá khứ của thân chủ này cũng sẽ gắn liền với cô không thể phủ nhận.
“Em làm tình nhân cho anh ấy hai năm, năm đầu tiên bọn em tiếp xúc rất ít. Năm thứ hai thì em bắt đầu có chút động lòng, những tháng ngày sau đó anh ấy đối xử với em rất dịu dàng, nhưng trong lòng em anh ấy vẫn là kim chủ. Một năm đó em dành tình cảm không nên có với anh ấy nên đến khi kết thúc hợp đồng em quyết định…. rời đi.”
“Sáu năm em đến Thượng Hải nói vui là bắt đầu cuộc sống mới nhưng thật sự em đang trốn chạy. Mà sáu năm nay em nghĩ chỉ cần anh ấy tìm đến em sẽ không chần chờ mà quay về.”
“đó là lý do vì sao mấy năm nay bệnh tình em vẫn không khá hơn.”
Phương Sở nhìn cô, đôi tay run run không thể bình tĩnh. Chuyện anh không nghĩ đến rằng cô giấu bao nhiêu khổ sở trong lòng không chịu nói ra.
Từ những ngày đầu tiên anh tiếp xúc với Trịnh Bạch Ngọc đều cảm thấy ở cô luôn có gì đó u buồn. Ngay cả em gái anh người luôn kề cận bên cạnh vẫn không biết lý do vì sao.
Nếu anh là cô, chắc chắn chôn chặt quá khứ trong lòng.
Đôi tay Trịnh Bạch Ngọc ôm lấy mặt Phương Sở, dịu dàng vuốt ve gò má anh, nhẹ giọng nỉ non : “Hai năm trước em mới biết được anh thích em. Nhưng khi đó em nghĩ rằng một người tốt như anh vì sao lại gặp phải em? ”
“Phương Sở, anh trở về nhà được không? Sau đó chúng ta quên hết mọi chuyện, anh vẫn là một người ưu tú, em vẫn đi tiếp con đường mình đã chọn.”
“Làm bạn bè cũng được, làm người dưng cũng được. Anh không cần áy náy, nghe em được không? Anh tốt như vậy sẽ gặp được người xứng đáng hơn.”
Phương Sở chợt khựng lại. Anh cảm nhận được đôi tay Trịnh Bạch Ngọc có chút run rẩy, đôi mắt cô như phủ một màn sương, chỉ chực chờ rơi xuống.
Phương Sở đau lòng, anh không tốt như Trịnh Bạch Ngọc thấy, từ bé đến lớn mọi người đều đặt hy vọng lên người anh, anh cứ tiến về phía trước theo sự kì vọng của gia đình, bạn bè và là niềm tự hào của em gái.
Hơn 30 năm sống trong khuôn phép khiến anh giống như được lập trình sẵn khiến cho suy nghĩ có chút cực đoan.
Đến khi gặp Trịnh Bạch Ngọc anh lại lệch đường ray đó, yêu cô, bảo vệ cô, lại ích kỉ muốn chiếm giữ cô, lại như vô tình cản trở những người có ý định tiếp cận cô, cho nên suốt nhiều năm qua không ai thành công tỏ tình với cô, mà cô thì vẫn không hay biết, anh giấu đi những cảm xúc âm u trong lòng không muốn cô biết đến. Làm sao anh có thể buông tay?
Phương Sở ngồi xuống ngang bằng với Trịnh Bạch Ngọc, hai tay ôm lấy cô ghìm sâu vào lòng như muốn khảm hai cơ thể thành một. Phương Sở vùi mặt vào cổ Trịnh Bạch Ngọc, nghẹn ngào nói: “Bạch Ngọc, ngay từ lần đầu vô tình gặp em, cuộc đời anh mới thực sự sống.”
“Anh chỉ hận không gặp được em khi em cần sự giúp đỡ. Anh yêu em 5 năm, những năm này cũng giày vò anh không ít lần.”
“Anh biết em có chuyện không muốn nói ai biết nên chỉ có thể bên cạnh làm bạn em.
Anh đã từng nghĩ làm bạn cũng được, làm anh em cũng được, thậm chí làm một người vô hình cũng được. Chỉ cần em bình an, chỉ cần em khỏe mạnh là đủ.
Nhưng ngày Phương Cẩm ở bệnh viện, anh thấy người đàn ông bên cạnh em, anh biết cuối cùng anh ta cũng đến. Nên anh mới hỏi em, chuyện anh không nghĩ đến là em lại đồng ý bên cạnh anh.
Bạch Ngọc, anh không hề xem thường em, anh chỉ đau lòng. Bạch Ngọc, anh rất đau lòng. Tại sao anh không gặp em sớm hơn.”
“Phương Sở khóc?” Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy mình điên rồi. Phương Sở vậy mà khóc vì đau lòng cho cô. Những giọt nước mắt nóng hổi lại khiến Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy nghẹt thở. Con người cô có tài đức gì mà lại khiến một người đàn ông tốt như Phương Sở khóc vì mình. Lòng cô chua xót, đôi mắt cũng đỏ hoe muốn khóc.
Đời trước đến tận khi cô chết đi cũng không có một ai bầu bạn, cứ thế mà biến mất khỏi thế gian. Kiếp này chạy trốn không muốn lặp lại kết cục tồi tệ của cốt truyện nên đã sớm chấp nhận đơn độc một mình. Không nghĩ đến Phương Sở lại yêu cô.
“Bạch Ngọc, chỉ cần em nguyện ý đời này anh nhất định bảo vệ em, trân trọng em. Bạch Ngọc, kiếp này anh tình nguyện quỳ dưới chân em.”
Trịnh Bạch Ngọc bật cười khúc khích, làm phá vỡ không khí ái muội giữa hai người nhưng thật sự cô không nhịn được.
“Phương Sở, anh thật sự rất ngốc. Được thôi, chỉ cần anh yêu em một ngày, nhất định em sẽ toàn tâm toàn ý với anh. Nhưng nếu anh tìm được người làm anh yêu hơn em, phải nói cho em biết. Nếu không em đá chết anh.”
“Được, nghe em. Nếu anh phản bội, em đá chết anh cũng không phản kháng.” – Phương Sở cũng bật cười, ôm cô càng chặt.
“Dẻo miệng.”
Hai người lại kể cho nhau nghe một số chuyện, Phương Sở vẫn ôm lấy Trịnh Bạch Ngọc không muốn buông tay. Giống như chỉ cần buông tay ra cô sẽ biến mất. Cho đến khi cô than thở rằng quá đói anh mới chịu buông tay, sau đó dẫn cô đi ăn cơm.
Hai người lại tiếp tục đi dạo những địa điểm du lịch nổi tiếng, cùng nhau treo bảng gỗ dưới chuông gió có khắc lời cầu nguyện.
Nguyện một đời một kiếp bình an. Nguyện cho tấm chân tình không bị mai một.
****************

Bình luận

Để lại bình luận