Chương 19

Phương Sở mở nắp chai nước giã rượu đưa cho Trịnh Bạch Ngọc, nhìn cô uống có chút chống cự thì bật cười khe khẽ.
Vào lúc say rượu như thế này sự phòng bị trên người cô mới được gỡ bỏ hoàn toàn. Vẻ thành thục trên người cũng được gột rửa không chút dấu vết.
Trịnh Bạch Ngọc tuy say rượu nhưng lí trí cũng chậm rãi quay lại, nghĩ lại về chuyện ban nãy lại có chút chột dạ. Ai mà lại muốn trước mặt người mới gặp lại người cũ, vả lại giữa bọn họ vẫn còn chút mập mờ không rõ chứ.
Một đường Phương Sở vẫn chăm chú lái xe không nói, ngoài trời mưa vẫn rơi không có dấu hiệu sẽ tạnh sớm.
….
Phương Sở đưa Trịnh Bạch Ngọc đến tận cửa phòng, chưa đợi cô mở cửa đã áp sát cô lên tường mà hôn lấy. Bàn tay giữ chặt eo không cho cô có cơ hội phản kháng. Nụ hôn như chiếm hữu, nồng nhiệt khác hẳn dịu dàng thường ngày.
_Mật khẩu bao nhiêu?
_1…9..3..0
Anh nhanh tay nhập mật khẩu, mở cửa ôm cô đi vào, tiện chân đá cánh cửa.
Nụ hôn cứ kéo dài từ cửa lớn, đến sofa ngoài phòng khách, Trịnh Bạch Ngọc bị anh chiếm giữ đến mức đầu óc quay cuồng.
“Bạch Ngọc, anh ghen tị” -Phương Sở ôm chặt Trịnh Bạch Ngọc nỉ non cáo trạng.
“hửm”
“Anh thật sự hối hận rồi. Nếu có thể gặp em sớm thì tốt. Anh ta chỉ sớm hơn anh một chút”
“………”
Phương Sở nổi lên chút ấu trĩ, nói không ghen tuông cũng không phải, nhất là khi nghe Trịnh Bạch Ngọc nói mấy lời đó. Mặc dù Trịnh Bạch Ngọc dứt khoát chấm dứt nhưng anh vẫn cảm thấy ghen tị.
Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy người này quả thật có nhiều bộ mặt, hiện tại giống như con chó lớn giành lấy ân sủng, không che giấu sự ghen tị còn thành thật cáo trạng.
Trịnh Bạch Ngọc lại muốn trêu anh một chút, liền chủ động ôm cổ anh rồi hôn, còn nghịch ngợm liếm một vòng như trêu tức.
Phương Sở đảo khách thành chủ ôm cô lên mà tiến công, Trịnh Bạch Ngọc cũng không kịp phòng bị lại bị dọa sợ vòng hai chân ôm chặt lấy eo anh, mặc anh hôn lấy.
“Đêm nay được không?”
Vừa kịp hồi thần nghe Phương Sở hỏi cô cũng hiểu ý anh muốn gì. Dù sau cũng đã qua một thời gian, bọn họ đều đã là người lớn còn lo lắng chuyện gì nữa.
Trịnh Bạch Ngọc cắn lấy vành tai Phương Sở rồi nhẹ nhàng thì thầm “Nhẹ thôi”
Phương Sở như được vật công tắc liền vùi đầu vào ngực cắn nhẹ bên ngoài áo khiến cả người Trịnh Bạch Ngọc tê dại.
Một đường anh ôm cô tiến đến sofa, tay chân nhanh nhẹn vứt bỏ hết quần áo vướng víu trên người cả hai rồi làm loạn.
Dù chưa từng một lần ăn mặn nhưng cũng được ngầm cho phép húp nước canh không ít lần nên Phương Sở không cần học cũng tự mài mò thành tài, chuyện nên làm sẽ biết làm.
Giờ phút này dù thiên lôi có đánh xuống cũng không cản được anh.
Nhìn thân thể trắng mềm, nóng bỏng đang nằm, người thì bị anh nháo đến mức mềm nhũn khiến Phương Sở cảm thấy quả thật giày vò đến đỏ mắt.
Tách đôi chân dài, sẵn tiện nhéo nhéo một cái nhìn phản ứng run lên của Trịnh Bạch Ngọc, càng nhìn càng thấy hứng thú đến khoái trá.
Một màn giày vò tàn nhẫn như thế cho đến khi thật sự tiến vào bên trong chuyển động. Vòng eo săn chắc của Phương Sở di chuyển lên xuống, ra vào sâu tận cùng khiến Trịnh Bạch Ngọc chỉ có thể ê ê a a theo từng nhịp ra vào.
Một Phương Sở cuồng dã khác xa hình ảnh chính nhân quân tử thường ngày anh mang trên người. Trịnh Bạch Ngọc đã từng mắng chửi anh nhiều lần trong bụng rằng cô chắc chắn bị anh lừa. Người này xứng đáng với chữ văn nhã bại hoại.
Một Phương Sở phóng túng như thế, mạnh mẽ chiếm đoạt như thế lại khiến Trịnh Bạch Ngọc mới cảm nhận được đây mới là chính anh.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh sớm, không khí cũng hạ thấp nhưng cũng không khiến trong phòng khách đang có một màn nóng bỏng hạ chút nhiệt nào, từng giọt mồ hôi chảy dài trên từng đường cơ bắp như chứng minh được chủ nhân có bao nhiêu sự nổ lực và tận hứng.
Đôi ngực lớn cũng không bị anh trễ nãi mà giày vò đến mức không nhìn rõ hình dạng. Phương Sở rất thích chạm vào chúng, anh yêu thích dáng người của Trịnh Bạch Ngọc nhưng lại không muốn ai nhìn thấy chúng. Sự chiếm hữu của anh dành cho cô ngày một nhiều thêm, nhưng lại không bao giờ muốn ép buộc.
Trịnh Bạch Ngọc lúc này đang tình loạn ý mê, ngoài việc phải căng mình để chứa vật kia ra thì cô quả thật sợ hãi thể lực của Phương Sở. Dường như anh không biết mệt. Mỗi lúc cô muốn ép anh ra thì anh lại như kiềm nén lại, sau đó trả thù bằng một loạt tấn công mới.
Giống như bây giờ Trịnh Bạch Ngọc cô ý cắn chặt bên dưới thì Phương Sở lại ôm cô lên, vừa đi vừa đỉnh khiến Trịnh Bạch Ngọc cuốn quýt đến trợn mắt.
Anh đặt cô lên bệ cửa sổ, sau đó là một đợt tấn công cuồng dã.
Phương Sở điên cuồng ra vào còn Trịnh Bạch Ngọc vừa sợ vừa có chút kích thích vì sợ bị người khác nhìn thấy, cơ thể co rút khiến Phương Sở ra vào rất khó khăn, anh đánh mạnh vào mông cô mấy cái bắt cô thả lỏng, nếu không chỉ sợ anh mất mặt.
Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn quên cửa kính không thể nhìn thấy từ bên ngoài, cô chỉ hành động theo bản năng. Kích thích đến mức ngón chân cũng co tròn lại, mỗi lần Phương Sở thúc eo một cái là một lần Trịnh Bạch Ngọc muốn tan thành nước.
Phương Sở đặt cô đứng xuống, xoay người cô lại, ép sát cô lên cửa kính, lại nhanh chóng tiến vào. Lần này quả thật Phương Sở càng điên cuồng hơn ban nãy, sự không chế đã biến mất hoàn toàn, tay nắm lấy eo cô không để cô trốn tránh, hạ thân cũng liên tục ra vào, làm vang lên tiếng nước khiến người ta ngại ngùng.
Mà Trịnh Bạch Ngọc bị anh đè như thế cũng chỉ có thể lên tiếng xin tha nhưng càng xin càng khiến Phương Sở thêm đỏ mắt.
Mãi đến tận khuya, sau khi đã hài lòng lăn lộn mấy lần Phương Sở mới ôm Trịnh Bạch Ngọc cả người như cọng bún ỉu xìu không sức lực lên giường ngủ, tay cũng không rãnh rỗi, liên tục vuốt ve cơ thể không che đậy của Tô Bạch Ngọc.
Nhìn cô mệt mỏi say ngủ trong lòng mới khiến anh tỉnh táo lại. Phương Sở thừa nhận mình ghen vì chuyện lúc nãy, bản thân ích kỉ đến mức không muốn cô tiếp xúc gần với người đàn ông kia. Anh thấy rõ trong mắt người đàn ông đó tràn đầy vẻ không nỡ buông tay.
Bạn gái anh vất vả mới lừa về được làm sao có thể để ai nhìn ngó, mà đây còn là người trong lòng nhiều năm của cô. Thứ gì đã thuộc về anh nhất định sẽ là của riêng anh.
Trước kia vẫn chưa có danh phận bên cạnh cô, giờ đây đã đạt được như ý muốn thì đừng mong ai có thể giành lấy. Lòng dạ anh cũng không phải tốt lành gì.
…………….
Trịnh Bạch Ngọc tỉnh dậy vì quá khát, cổ họng vừa đau vừa sưng. Nhớ lại một màn đêm qua khiến mặt cô như bị bỏng nóng rực.
Nhìn thấy anh vẫn chưa thức giấc nên cô trở mình ngồi dậy thật nhẹ. Ly nước đã được Phương Sở chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường, cô chỉ cần với tay một chút là uống được, Phương Sở rất hiếm khi nói mấy lời yêu thương nhưng hành động anh làm đều biểu đạt ý tứ quan tâm chăm sóc chu đáo.
Dần dần cô cũng mở lòng hơn, đều đã xác định tình cảm lâu dài nên Trịnh Bạch Ngọc mới không ngần ngại vạch rõ giới hạn với Hàn Cẩn Du.
Trịnh Bạch Ngọc cũng là một người ích kỉ, nếu đã không thể cho cô thứ cô muốn, thì cô sẽ chết tâm, huống hồ Phương Sở thật sự đáng giá để cô làm vậy.
Bàn tay nóng rực bất thình lình vuốt ve bắp đùi trong của Trịnh Bạch Ngọc khiến cô bật lên tiếng rên khe khẽ. Như hài lòng vì phản ứng của cô nên bàn tay càng lấn lướt một cách bạo dạn.
Ngón tay khẩy nhẹ hạt đậu khiến cả người Trịnh Bạch Ngọc mềm như nước. Một màn đêm qua càng khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm, chỉ chạm vào thôi cũng khiến cô run rẩy.
Phương Sở lật người vùi đầu vào chân Trịnh Bạch Ngọc, môi hôn nhẹ vào bắp đùi một đường tiến đến nụ hoa. Lưỡi cũng thành thục khuấy động khiến Trịnh Bạch Ngọc ngửa cả người ra sau nhắm mắt tận hưởng.
Nửa người Trịnh Bạch Ngọc đang ngồi dựa vào tường càng thêm thuận tiện xâm nhập sâu vào trong, đôi chân cũng bị anh tách rộng ra hai bên khoe trọn đóa hoa xinh đẹp.
Trịnh Bạch Ngọc bảo dưỡng thân thể rất kĩ, trên người cô luôn sạch sẽ và mềm mịn, đến mức ở vùng cấm cũng hồng hào. Phương Sở rất biết cách khiến Trịnh Bạch Ngọc thần hồn điên đảo phối hợp với mình.
Cho dù đêm qua bị anh giày vò tàn nhẫn thế nào thì sáng dậy chỉ cần anh châm ngòi đều có thể thuận theo.
Nói theo cách của Trịnh Bạch Ngọc là dưới giường cô làm chủ, còn lên giường thì ngược lại.
Mà người này đã ăn thì phải ăn đến no mới tình nguyện dừng lại, bộ mặt điên cuồng thế này cũng chỉ có Trịnh Bạch Ngọc mới có thể thấy và cảm nhận sâu sắc.
Sâu đến mức nào thì Trịnh Bạch Ngọc không dám nhắc.
“ừm… anh đừng có cắn…. á….. Phương Sở…. em còn đi làm …..ưm….”
Cô có thể nghe giọng cười trầm thấp sảng khoái xen lẫn hơi thở kiềm nén của anh. Điều này luôn khiến cô giận đến nghiến răng không thôi.
Cũng hiểu cho tính chất công việc của bạn gái nên Phương Sở làm loạn rồi thả cô ra. Trước khi buông còn tranh thủ nhấm nháp thêm ít nơi quần áo có thể che đậy được.
Trịnh Bạch Ngọc giận đến mức ngón tay chỉ vào mặt anh cũng run run. Thật sự tức giận không nhẹ. Tuy không phải lần đầu nhưng bên dưới có chút khó chịu.
“anh ôm em đi tắm”
“buông ra. Anh đừng có lừa em. Anh cút đi”
Mặc kệ cô la lối Phương Sở cũng ôm cô vào phòng tắm, mà đúng là anh lừa cô thật.
Hình ảnh cô đang quỳ dưới chân ôm lấy bắp đùi Phương Sở, đang bận rộn ra sức lấy lòng, khiến anh có thể nhanh lên mà buông tha cho cô đi làm.
Hình ảnh nóng bỏng mắt ấy chỉ chấm dứt khi Phương Sở thỏa mãn đi đến màn kết. Thoải mái đến mức thở hắt ra.
…………….
Vì màn kích tình đó mà xém chút nữa Trịnh Bạch Ngọc trễ họp với nhân viên.
Phương Sở đưa cô đi làm phải liên tục dỗ dành cũng không khiến cô nguôi giận. Chỉ đành tấp xe vào lề cuồng nhiệt hôn cô đe dọa sẽ làm cô trên xe mới khiến cô nuốt lại cơn nghẹn khuất mà cho anh sắc mặt tốt.
Trịnh Bạch Ngọc sợ xen lẫn chột dạ. Vì Phương Sở dám nói dám làm. Cô sợ mình sẽ bị anh lăn đến mức xương cũng không còn.
Đàn ông quả nhiên leo được lên giường rồi còn không bằng chó.
Quả thật cô đã được lãnh ngộ được rồi.
****************

Bình luận

Để lại bình luận