Chương 20

Vì bạn gái chưa muốn công khai nên Phương Sở chỉ đưa Trịnh Bạch Ngọc đến gần công ty, còn mình đến công ty làm việc.
Nhưng dù cẩn thận cũng không tránh khỏi có người nhìn thấy. Điều may mắn là hôm nay Phương Sở lái một chiếc xe khác nên dù có người thấy Trịnh Bạch Ngọc xuống từ một chiếc xe lạ mà người trên xe còn nấn ná đưa cho cô túi xách bàn tay còn tranh thủ đùa nghịch ngón tay, trước khi đi Trịnh Bạch Ngọc con gửi một nụ hôn gió.
Có hai người ngồi uống cafe gần đó nhìn thấy một màn này liền chụp vội ảnh rồi liên tục spam trong group chat công ty.
Chỉ sau mười phút cả công ty đều hay tin bạn trai sếp Trịnh đã lộ diện. Ảnh chụp vội cũng không làm lu mờ được bàn tay đàn ông đẹp khiến người ta mơ mộng.
Huống hồ công ty toàn sắc nữ ngày thường tò mò người đàn ông khiến sếp ngày thường nghiêm túc mà bây giờ tràn đầy sức sống thiếu nữ.
Nhân viên nữ thì tò mò nhan sắc ông chủ tương lai, nhân viên nam thì tiếc hận với nụ cười kiều diễm của bà chủ.
Phương Cẩm nhìn thấy ảnh chỉ nghiêm túc trầm mặt suy nghĩ. Cô cứ cảm thấy bàn tay này trông quen quen, dường như đã thấy ở đâu lại còn vô cùng quen thuộc. Nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Nhưng Phương Cẩm vẫn nghĩ mãi không ra mình đã thấy ở đâu, nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc đang họp ở phòng đối diện khiến Phương Cẩm rơi vào trầm tư rất lâu.
Nhưng suy nghĩ đã bị một cuộc gọi phá vỡ, nhìn thấy tên người gọi khiến cô nghiến răng nghiến lợi lại căng da đầu nhận cuộc gọi.
Bên kia không biết nói gì mà sau khi cúp máy Phương Cẩm tức giận đến nổi gân xanh. Một nhân viên đi ngang nhìn thấy liền giật mình lùi bước, tránh tình trạng sếp giận cá chém thớt.
…………….
Phương Sở không hay biết gì về tin đồn ở công ty bạn gái, anh bị cuốn vào công việc phải sang Anh công tác, trước khi đi chỉ kịp thông báo cho Trịnh Bạch Ngọc rồi lên đường ra sân bay. Hai người vừa mới gần đã phải xa có chút không nỡ nhưng không thể làm gì khác hơn.
…………….
Phương Sở trở về khách sạn đã là nửa đêm, thoáng chút mệt mỏi vì nửa tháng liên tục làm việc. Gần đây công việc bận rộn lại có chút nhớ mong bạn gái.
Nước Anh đã vào mùa đông, bên ngoài tuyết trắng xóa, không khí giáng sinh đang đến gần, Phương Sở chưa khi nào mong trở về nhà như lúc này. Càng có tuổi anh càng thèm muốn một chốn để về, ít nhất mỗi ngày sẽ được thấy người anh yêu.
Đậu xe vào bãi, chưa kịp đến cửa khách sạn đã bị chặn lại.
“Anh Phương Sở”
Chất giọng quyến rũ như câu dẫn đàn ông, lại thêm giữa trời đông giá rét mà người này dù trên người là đồ công sở nhưng hết sức kiệm vải, ngực cũng muốn tràn ra ngoài.
Phương Sở biết người này. Người phụ nữ này là vị thư kí đi theo đối tác của anh. Bình thường hai người cũng chẳng tiếp xúc gì nhưng gần đây có vẻ người phụ nữ này luôn cố tình tiếp cận anh.
Nếu là người khác thì lúc trai đơn gái chiếc chắc hẳn lửa đã cháy không biết từ lúc nào.
Mà Phương Sở thì không có sở thích mặn mà đó. Với anh thì bạn gái mình không ai có thể vượt qua. Con người anh cực kì kén chọn, một số phương diện lại không phải người tử tế gì, càng không để ai vào mắt.
“Cô …..Zoelle?”
“Anh ở khách sạn này sao? Trùng hợp quá, nghe nói quán rượu của khách sạn này rất nổi không biết có thể được anh Phương mời một ly không?”
Lúc nói cô ta cũng cố tình vén áo khoác lông làm lộ ra khe ngực đầy tự hào của mình.
Cô ta không tin mình làm đến mức này còn không câu dẫn được người này. Trước giờ cô ta chưa từng thất bại đâu.
“xin lỗi đêm nay tôi còn bận việc nên không thể uống rượu. Tôi đi trước.”
Phương Sở dứt khoát từ chối, mặc kệ người kia đang sững sờ vì bị từ chối.
Zoelle thấy Phương Sở bỏ đi liền giật mình, cô ta không muốn con mồi tốt thế này thoát khỏi liền đuổi theo.
Nhưng vừa đuổi kịp liền thấy Phương Sở dừng lại, ban đầu Zoelle còn cảm thấy cá đã cắn câu nhưng chạy gần đến thì thấy anh đang nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng dựa lưng trước sảnh khách sạn, trên tay cô vẫn còn điếu thuốc hút dở.
Ánh mắt người phụ nữ liên tục nhìn qua lại Phương Sở lẫn Zoelle, trên môi vẫn còn vương nụ cười nửa miệng không chút che giấu ý đồ hóng chuyện.
Vì đứng sau lưng Phương Sở nên Zoelle không nhìn thấy đôi mắt sáng rực xen lẫn mừng rỡ của anh khi nhìn về người phụ nữ kia.
Zoelle nhìn thấy người đó bước trên đôi giày cao gót tiến về phía này, khi đến gần Phương Sở bàn tay vuốt mép áo vest trên người anh, ánh mắt đưa tình hỏi anh, chất giọng mềm mại ngọt ngào vang lên vào tai Zoelle khiến cô ta hoảng hốt
“Anh trai, đêm nay em mời rượu, đi không?”
Zoelle chắc chắn Phương Sở sẽ từ chối nhưng không nghĩ đến người đàn ông này im lặng hồi lâu lại trầm thấp trả lời
“Được.”
Nói xong đã nhìn thấy anh gắt gao ôm lấy eo người phụ nữ kia mà tiến vào khách sạn, gấp gáp như không chờ nổi. Bỏ mặc Zoelle lần thứ 3 hóa đá dưới trời tuyết.
Cô ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc vẫn còn mờ mịt, hình tượng Phương Sở cũng sụp đổ không chút thương tiếc.
Kéo cao áo khoác quấn chặt vào người, Zoelle giận dữ xoay người lấy xe rời đi. Dù thất bại cũng mặc kệ.
Mà Phương Sở lúc này đang ôm gắt gao người phụ nữ trong lòng, thân mình che khuất cô dưới camera bên trong thang máy, càn rỡ hôn cô. Đôi tay siết chặt lấy eo như muốn khảm sâu cô vào người, cửa tháng máy vừa mở liền bế bổng cô lên ôm vào trong phòng.
Cuồng nhiệt chiếm giữ không chút chần chừ.
Nỗi nhớ nhung được hóa thành những nụ hôn sâu, thời điểm Phương Sở nhìn thấy cô giống như một màn pháo hoa hiện ra trước mắt. Lại nhìn thấy cô ghen tuông khi nãy, nỗi nhớ nhung cũng biến thành vui sướng không chút che đậy.
Phương Sở biết mình thua, thua hoàn toàn. Hơn nữa anh cam tâm tình nguyện thua.
Một màn giày vò này đến tận rạng sáng, đến mức Trịnh Bạch Ngọc mất tiếng.
Trong mỗi giây phút bị lăn lộn cô có chút hối hận. Hối hận vì bị tên này lừa.
Mỗi khi cô khóc lóc van xin thì anh đều nói một chút nữa thôi, gần xong rồi. Cuối cùng lại tiếp tục dẫn dụ cô sa lầy.
A~ quả thật khóc cũng không còn nghĩa lý gì.
Phương Sở biết mình quá đáng nên sau lần cuối cùng liền đến phòng tắm vắt một cái khăn nóng tiến đến muốn vệ sinh sạch sẽ cho cô.
Phương Sở cảm thấy mỗi phút trôi qua như giày vò anh thêm một tiếng.
Hoa huyệt sưng đỏ, mông cũng bị anh đánh mạnh lộ rõ dấu tay, ngực cũng bị sưng, cổ tay bị trói đến hằn vết đỏ, trên cơ thể không chổ nào cũng có dấu vết, dấu răng vẫn còn hằn lên da thịt.
Phương Sở nhìn đến giật mình, cảm thấy mình ngày càng cầm thú. Trịnh Bạch Ngọc mệt đến mức ngủ lúc nào không hay, tiếng hít thở đều đều vang lên, trên tóc vẫn còn đọng không ít mồ hôi nhưng Phương Sở không nỡ đánh thức cô.
Ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói xin lỗi, anh thầm mắng chửi mình không biết kìm chế dục vọng, nhưng bản chất vốn dĩ là như thế. Chỉ cần là ở bên Trịnh Bạch Ngọc anh đều đánh anh trở về bản chất thật.
Nếu hiểu được những gì anh đang nghĩ Trịnh Bạch Ngọc không biết nên vui mừng hay muốn đá anh bay thẳng xuống giường mà khinh bỉ đây.
Cầm thú thì không thể nói tiếng người.
****************

Bình luận

Để lại bình luận