Chương 31

Hai đứa nhỏ của Phương Sở kể từ khi sinh ra đến khi bắt đầu vào mẫu giáo đều do anh một tay chăm sóc.
Trịnh Bạch Ngọc có thể thoải mái vùng vẫy cho sự nghiệp tất cả đã có Phương Sở ở phía sau hổ trợ.
Mà Trịnh Bạch Ngọc càng làm càng lớn. Sau năm năm đã có thể đứng vững một phương.
Bên ngoài có thể hô mưa gọi gió, về nhà lại được chồng thương yêu, con cái ngoan ngoãn, ba mẹ chồng xem như con gái đều do Phương Sở lo liệu.
Đời sống mỹ mãn. ….
Buổi tối trước khi đi ngủ anh đều đọc cho con trai và con gái nghe những câu truyện mà bọn nhỏ thích nghe.
Hôm nay con trai nhỏ hỏi anh một câu
“Ba làm thế nào để có được mẹ”
Khiến anh nhớ lại những năm tháng đã phủ bụi. …..
Kể sau lần đầu tiên chính thức gặp nhau ở nhà Trịnh Bạch Ngọc, Phương Sở đã bắt đầu âm thầm tính kế.
Tầng suất đến tìm em gái từ một tháng một hai lần tăng lên từ từ.
Chậm rãi để cho Trịnh Bạch Ngọc làm quen với sự có mặt của anh.
Cho đến khi hai người đã có thể bắt đầu bằng những câu chuyện tự nhiên hay sự có mặt của Phương Sở không còn cảm thấy lúng túng anh mới từ từ ra tay.
Mà bắt đầu cho những chuyện đó là âm thầm hổ trợ cho khoa của Trịnh Bạch Ngọc.
Lễ kỉ kiệm thành lập trường anh cũng đầu tư không ít trong đó.
Nghe được tin Trịnh Bạch Ngọc có tên trong tiết mục biểu diễn anh đã tự ghi danh vào đó. Nhưng vờ như là được thầy hiệu trưởng đích thân mời.
Thầy hiệu trưởng cũng không làm anh xấu mặt nhận hết về mình.
Đêm đó nhìn thấy cô trong bộ váy trắng, anh đã nghĩ quả thật mình không cao thượng như mình nghĩ.
Trong đầu thầm nghĩ về lễ đường, khi anh nắm tay cô cùng nhau ước nguyện, sống đến đầu bạc răng long.
Cùng nhau nhảy ở bữa tiệc kết hôn của cả hai.
Từ lúc nắm lấy tay cô nhảy từng bước, cùng xoay, ôm lấy vòng em nhỏ nhắn ấy anh đã không thể lùi bước. Một màn này được anh khắc ghi trong lòng. ….
Thời gian sau đó chỉ cần thời gian anh đều sẽ đến trường đón em gái.
Đến mức tình cảm anh em tăng lên không ít. Mà Phương Cẩm không hề biết mình bị anh trai tận dụng đến thảm thương.
Thời gian đó anh luôn thấy Trịnh Bạch Ngọc có gì đó không đúng. Tuy dịu dàng nhưng luôn trốn tránh trong vỏ ốc, đến khi phát hiện cô một mình hút thuốc ở một góc với tâm trạng tồi tệ, anh càng muốn kéo cô thoát ra.
Thời gian đó dù là đi leo núi, đi biển, hay một địa điểm nào đó anh đều để Phương Cẩm dẫn cô theo. Những lần như thế dường như Trịnh Bạch Ngọc có sức sống hơn, không còn cô đơn tịch mịch nữa.
Mà cô càng tươi sáng thì những kẻ ve vãn càng xuất hiện với tầng suất đáng ghét.
Cho đến khi anh xuất hiện bên cạnh cô ngày càng nhiều, bề ngoài chỉ giúp đỡ Trịnh Bạch Ngọc, hay dùng lý do xem cô như em gái nhưng cử chỉ lại dễ gây cho người khác hiểu lầm. Lại chặt đứt không ít tình địch muốn theo đuổi.
Sau này khi cô bắt đầu lập nghiệp anh lại dùng đủ kế khiến cho bên ngoài biết cô có anh bảo vệ, chặn đứng những kẻ muốn dòm ngó.
Mà những điều đó không để cô và Phương Cẩm phát hiện.
Mà em gái anh lại cứ cảm thấy kì lạ, Trịnh Bạch Ngọc tốt như thế lại không có ai đàng hoàng theo đuổi. Ngay cả đến em ấy cũng bị ảnh hưởng. Mà em ấy lại không thể biết được cũng do anh mà ra.
Cho đến một đoạn thời gian Trịnh Bạch Ngọc dường như phát hiện gì đó, xa cách anh hơn, cũng không còn thân mật gọi anh là Sở Sở giống như Phương Cẩm.
Mà lại thành thật gọi anh bằng tên như người quen biết bình thường.
Khiến anh lo lắng không thôi.
Anh lại khiêm tốn bên cạnh không khiến cô xấu hổ nữa. Yên ổn làm một cái bóng không tên.
Cho đến khi Phương Cẩm bị tai nạn, anh ở trên tầng nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc ngồi bên cạnh một người đàn ông. Linh cảm cảm thấy người đàn ông này có mối quan hệ không tầm thường với cô, đến khi hai người gần như ngồi sát vào nhau anh liền gọi cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Khi hai người tách ra, anh ngồi trên ghế trầm ngâm, liệu tình cảm này có phải sẽ sớm kết thúc.
Anh muốn đưa cô về nhà nhưng cô dùng lý do từ chối. Anh biết không có lý do cản cô nên đành nhượng bộ.
Qua đêm nay anh sợ mình sẽ mất đi Trịnh Bạch Ngọc.
Tình cảm này dù sao cũng chỉ xuất phát từ một phía.
Mà trong lòng của Trịnh Bạch Ngọc vẫn còn cất giấu một người.
Anh biết, nhưng cũng không thể thay đổi.
Nhưng trời không phụ lòng người, sáng hôm sau khi ngồi trên xe Trịnh Bạch Ngọc, anh quyết định làm sáng tỏ lòng mình.
Thật lòng anh sợ hãi. Sợ rằng một khi nói ra sẽ vĩnh viễn không còn tư cách bên cạnh cô nữa.
Thế nhưng cô đồng ý thử một lần.
Sau đó là những chuỗi ngày giăng bẫy.
Vì muốn cùng cô đi Vân Nam, anh đã dời hết công việc trong tay cho cấp dưới. Chấp nhận cùng cô rong ruổi những ngày không có kế hoạch.
Những ngày tháng cùng cô đi khắp nơi. Cùng cô thức dậy, cùng ngắm hoàng hôn. Lại nghe cô kể về những ngày xưa cũ.
Biết được lý do vì sao cô luôn để trong lòng sự u uất.
Hóa ra tình yêu của Trịnh Bạch Ngọc cũng hèn mọn như tình yêu của anh đối với cô.
Vậy thì có lý do gì để khiến anh ghét bỏ cô đây.
Không có chuyện đúng sai, chỉ có Trịnh Bạch Ngọc là người con gái anh chọn.
Lần đầu tiên hai người ân ái, anh đã hân hoan suốt một đêm. Chỉ sợ nhắm mắt sẽ xem như một giấc mộng không có thật.
Lúc này bản tính của anh dần bộc lộ không thể kiểm soát. Anh càng muốn chiếm cô cho riêng mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ghen, anh lại cảm thấy mừng còn hơn khi kí thành công một hợp đồng hay một giao dịch lớn.
Hóa ra cô cũng có mặt này.
Lúc đó anh lại không biết tiết chế mà chiếm giữ cô.
Bộ mặt chiếm hữu cũng bị lột sạch, sở thích khi giao hoan cũng dần lộ ra.
Trịnh Bạch Ngọc không ghét bỏ mà còn yêu anh nhiều hơn.
Anh nhớ lúc cầu hôn hay gợi ý chuyện kết hôn với cô, cô đều có thái độ lãng tránh hoặc nói chưa đến lúc.
Lẽ nào cô muốn vứt bỏ anh? Cô không có ý định kết hôn với anh sao?
Nghe lời xúi giục của Dương Tiêu và Hàm Vĩnh anh liền muốn thử một lần.
Anh biết làm thế nào để Trịnh Bạch Ngọc mất kiểm soát, sau khi ân ái liền dọn dẹp sạch sẽ không để cô phát hiện.
Nhưng lại không chắc chắn sẽ thu được kết quả, lại không dám thử lần hai.
Cuối cùng cũng thành công một lần trúng đích nhưng suýt chút nữa mất cả vợ lẫn con.
Đúng là gạt ai cũng không nên gạt bà xã.
Cả một ngày anh đều ngồi yên trước cửa nhà cô, sợ cô tức giận bỏ anh mà đi.
Nhưng may mắn cô đã bỏ qua mà cùng anh xây dựng gia đình.
Hiện tại nhìn hai đứa con mà cô sinh ra khiến anh vô cùng mãn nguyện.
Cả đời này anh chỉ muốn cùng cô đi qua hết tháng này. Luôn ở phía sau hổ trợ cô làm những gì mình thích.
Cả một đời này Trịnh Bạch Ngọc sẽ luôn là của Phương Sở.
“Con ngủ chưa anh?”
“Vừa mới ngủ”
Trịnh Bạch Ngọc ôm lấy Phương Sở, ngắm nhìn hai đứa con giống hết cha nó. Lòng cảm thấy bình yên đến lạ.
“Vất vả cho anh rồi”
Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, anh liền cảm thấy xứng đáng.
Một đời này thật may mắn khi tìm được cô.
****************

Bình luận

Để lại bình luận