Chương 33

Những tháng đầu tiên sau khi Trịnh Bạch Ngọc rời khỏi, Hàn Cẩn Du vẫn cảm thấy không có gì thay đổi.
Vào đầu năm mới lúc nhìn thấy pháo hoa anh lại nhớ đến một lần anh cùng Trình Bạch Ngọc xem pháo hoa.
Vô thức đến chung cư mà Trịnh Bạch Ngọc từng ở.
Ngồi một lúc mà đến sáng hôm sau.
Quanh quẩn vẫn nhớ đến giọng nói dịu dàng mỗi khi cùng cô ăn cơm, hay tiếng cười khúc khích mỗi khi chương trình tivi có gì thích thú.
Vòng tay mà hai người cùng mua ở chợ đêm cũng được cô bỏ lại.
Cô để lại gần như tất cả, chỉ là đem theo tâm trí anh.
Sau này mỗi khi uống say hay mệt mỏi anh đều sẽ đến đây. Không vì gì cả, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Nơi này từng là nơi khiến anh quên hết mọi phiền muộn.
Hiện tại nơi này vẫn như cũ không thay đổi gì. Chỉ là thiếu vắng một người quan trọng.
Một thời gian sau anh gần như vô tình xuất hiện ở Giang Tô, mỗi khi đến anh lại nhín thời gian mà chờ đợi ở lớn học Nam Kinh.
Mong muốn vô tình nhìn thấy cô nhưng suốt 6 năm vẫn không nhìn thấy dù chỉ một lần.
6 năm đó anh vẫn không một lần điều tra tin tức của Trịnh Bạch Ngọc.
Dường như số phận không để bọn họ gặp lại.
Nước chảy mây trôi người cũng đi mất.
Cho đến khi nghe Trịnh Tú nói cô đang ở Thượng Hải, mới biết à hóa ra ngay từ đầu cô đã không có ý định khiến họ gặp lại. Mà anh lại như một kẻ hy vọng xa vời.
Đêm ở buổi tiệc nhìn thấy cô tỏa sáng rực rỡ anh mới phát hiện, cô gái năm đó luôn nép vào lòng anh hiện tại lại tung cánh trên bầu trời tự do. Mà nơi đó không có anh.
Nhưng khi nhìn thấy cô mệt mỏi yếu ớt ở bệnh viện, anh mới cảm nhận được cô cũng có một mặt này.
Trịnh Tú nói nhiều năm qua cô phải đi điều trị tâm lý, bệnh tình vẫn không khá hơn. Anh mới thấy hóa ra cô không khác gì anh. Sống không dễ dàng gì. Hai người đều cố gắng chống chọi với nỗi nhớ suốt nhiều năm.
Đêm ở nhà cô anh muốn quay trở về thời điểm hai người còn ở bên nhau. Nhưng lại không tiến thêm một bước. Một lần chần chừ thế là bỏ lỡ nhau một đời.
Trịnh Bạch Ngọc đã có Phương Sở bên cạnh. Nhìn thấy cô từng bước thoát khỏi những năm tháng xưa cũ anh cũng mừng cho cô.
Còn anh? Có quan trọng gì đâu.
Anh rút khỏi giới chính trị, trở về tiếp quản công ty gia đình.
Phía trước, phía sau là những cạm bẫy. Vô số người muốn anh rơi vào.
Cuối cùng anh đã làm chuyện không thể quay đầu. Chấp nhận liên hôn.
Diệp Tri cô cả nhà họ Diệp đưa ra lời đề nghị muốn hợp tác. Giữa bọn họ không nói tình cảm, chỉ nói lợi ích.
Cô ấy giúp đỡ anh đứng vững trong gia tộc, còn anh giúp cô có bệ đỡ tiếp quản tập đoàn thuận lợi.
Hợp tác thành công.
Ngày đính hôn anh tìm kiếm bóng dáng mong nhớ nhiều năm nhưng không thấy.
Châu Sâm nói cô có đến nhưng đã rời khỏi. Nhìn thấy ảnh cô trong bộ váy xanh, anh lại nhớ đến vườn hoa mắt xanh năm đó.
Thật đẹp. Tiếc là không thể nhìn thấy nữa rồi.
Một màn tranh đấu kéo dài suốt hai năm. Khi đã đứng trên địa vị người ta thèm muốn, không còn sự uy hiếp nữa thì hay tin người con gái ấy đang mang thai.
Cô sinh được hai đứa trẻ. Ảnh chụp nhìn qua rất đáng yêu. Nhất là bé gái, bản sao hoàn hảo của Trịnh Bạch Ngọc.
Nếu như hai người không tách rời, có phải cô cũng sẽ sinh cho anh những đứa trẻ đáng yêu như thế này?
Ngày cô kết hôn anh cũng đến.
Anh nép vào một góc nhìn thấy cô cười hạnh phúc, tay trong tay với chú rể.
Hai đứa trẻ làm hoa đồng rất đáng yêu.
Hạnh phúc của cô, bình yên của cô không phải anh.
Anh mừng cho cô.

Hai năm sau đó Hàn Cẩn Du và Diệp Tri thông báo ly hôn. Hai người không có con chung, không tranh chấp tài sản, hoà bình chia tay. Hợp tác hai bên vẫn như cũ không thay đổi.
Một năm sau đó Diệp Tri kết hôn với một người ngoại quốc, về sau có một trai một gái.
Năm thứ ba sau khi ly hôn Hàn Cẩn Du ôm một đứa trẻ công khai đây là con trai của anh. Tên là Hàn Thiệu Huy (ý muốn người kế thừa huy hoàng)
Không ai biết mẹ đứa trẻ là ai.
Hàn Cẩn Du không đi thêm bước nữa.
Khi con trai lớn liền dành thời gian để chỉ dẫn làm một người thừa kế.
Đến khi con trai có thể tự mình tiếp quản, Hàn Cẩn Du liền rút lui, mỗi ngày dành thời gian trồng hoa cảnh.
Năm Hàn Cẩn Du 60 tuổi, anh qua đời tại nhà riêng. Di chúc anh nhờ con trai gửi đến cho Trịnh Bạch Ngọc một chậu hoa mắt xanh và một sợi dây chuyền tự tay anh làm vào năm Trịnh Bạch Ngọc rời đi như một lời từ biệt.
Ngày hôm ấy trời đổ cơn mưa to.
****************

Bình luận

Để lại bình luận