Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chươռg 52 Thô bạo xé áo
Trước kia hai anh em còn diễn kịch với nhau, hiện giờ anh trai cứ thế mà vạch trần hành vi loạn luân này ra trước mặt. Diệp Chi có cố tránh thế nào cũng vô ích, cô cần phải trực tiếp đối mặt với chuyện này.
Diệp Nam Phong vuốt ve đùi cô, ánh mắt lạnh lùng tà mị, là dáng vẻ mà cô chưa từng nhìn thấy kể cả lúc giả mù.
Diệp Chi khuất nhục duỗi lưỡi ra.
“Thêm chút nữa.”
Nước mắt từ kho”e mắt cô chảy xuống, không biết là vì sợ hãi hay tức giận mà toàn thân đều run lên, cô cố gắng duỗi lưỡi ra đến hết cỡ, Diệp Nam Phong cúi đầu ngậm lấy lưỡi cô mút vào, Diệp Chi giật mình lập tức rút lưỡi về.
Chuyện giữa cô và anh trai đã đủ cấm kỵ, cô thật sự không thể chịu nổi hành vi tán tỉnh càng ngày càng vượt quá giới hạn này.
“Chỉ mới bị trêu chọc một chút đã không chịu được?”
Diệp Nam Phong hôn lên trán cô, sau đó hôn xuống gò má, mũi và cằm.
Toàn bộ quá trình Diệp Chi đều cứng đơ cả người.
Anh trai bây giờ còn không thèm lừa cô, không lấy danh nghĩa chữa bệnh nữa mà thực hiện hành vi tán tỉnh một cách trần trụi.
Cô không dám từ chối, chỉ có thể nói bóng nói gió “Anh, em chưa tắm….”
Đối với một bác sĩ mà nói, ít nhiều cũng có chút ám ảnh tɾong việc sach sẽ.
Cô có thể kéo dài thời gian thêm chút nữa.
Nhưng anh lại cuộn một lọn tóc của cô lên thưởng thức “Anh hai thí¢h mùi trên người Chi Chi.”
Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng đóng cửa, hai người nghe thấy tiếng nói chuyện đang từ từ đến gần.
“Vâng, em về đến nhà rồi, còn chưa đến bệnh viện, nấu cơm xong em sẽ đưa đến bệnh viện. Anh đừng lo lắng…. không nói nữa, cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi, Nam Phong và Chi Chi có lẽ đang chờ cơm.”
Là giọng của mẹ.
Không nghĩ tới bên kia bận rộn như vậy mà mẹ vẫn bớt thời gian để về nhà.
Có lẽ do cô bị tàn tật, anh trai cũng bị bệnh, người duy nhất chăm sóc cô là hộ lý thì đã nghỉ việc, tɾong nhà không còn ai chăm sóc cô nên mẹ về nhà cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên.
Diệp Chi vui vẻ nhìn về phía Diệp Nam Phong, thấy anh vẫn bình tĩnh đưa tay cởi quần áo của cô.
Cô nhỏ giọng nói “Mẹ đang ở dưới lầu….”
“Ừm, cho nên nhỏ tiếng chút.”
Diệp Chi không quản nhiều như vậy, đã đến lúc này rồi, chỉ có mẹ mới có thể giải thoát cô ra khỏi tình cảnh kho” khăn này, cô vùng vẫy kêu lên “Mẹ ”
Diệp Nam Phong ngậm lấy môi cô, đem tiếng kêu chặn tɾong miệng, đôi tay vốn định cởi quần áo cô bỗng nhiên trở nên thô bạo, nắm lấy cổ áo kéo ma͙nh sang một bên, áo bị xé toạc một mảnh lớn, để lộ ra nội y màu trắng.
Anh buông môi ra, nhìn bộ dáng chật vật của Diệp Chi “Kêu tiếp đi.”
Diệp Chi nắm chặt áo, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, dáng vẻ này của cô vừa nhìn đã biết phát sinh chuyện gì, cô làm gì dám kêu tiếp.
Diệp Nam Phong lau vết máu bên kho”e miệng mình “Em còn định làm người câm à?”
Diệp Chi tuyệt vọng lắc đầụ

Bình luận (0)

Để lại bình luận