Chương 174

“Không, không phải ~ con không sao ~” Lý Kiều Kiều hoảng hốt cúi đầu, sợ bị mẹ phát hiện ra điều khác thường, cô cố nén tiếng rên ɾỉ, nỗ lực ngồi vững thân mình, đáng tiếc cha chồng lại không chịu phối hợp, vẫn vươn lưỡi liếm tiểu huyệt của mình, nàng dâu nào chịu nổi dày vò bậc này? Chờ đến lúc hết nhịn nổi, Lý Kiều Kiều chỉ đành luồn tay xuống dưới bàn kéo tóc cha chồng.
Lý Kim Loan sờ gương mặt con gái, sau khi thấy không có gì khác thường cũng không nghĩ nhiều mà quay lại tập trung thêu đồ cho cháu ngoại. Lưu Đại Tráng ngồi xổm dưới bàn thấy giấu giếm được, càng lúc càng lớn mật, tiếp tục cúi đầu liếm mật huyệt của con dâu, đầu lưỡi không ngừng mút hôn khe thịt non mềm, thi thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm láp hạt đậu mầm của cô, thường xuyên quấy nhiễu như vậy gần như khiến nàng dâu không chống đỡ được. “A ~”
“Làm sao vậy Kiều Kiều?” Lý Kim Loan đang chuyên tâm giúp con gái thêu hoa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cô rên ɾỉ, bà không khỏi nhíu mày, “Kiều Kiều, có phải con động thai không?” Nói đoạn, Lý Kim Loan lại ghé sát vào người con gái gặng hỏi.
Sợ bị mẹ phát hiện ra trò hề của mình, Lý Kiều Kiều thật sự không nhịn được nữa, đạp cha chồng một cái, đỏ mặt đứng dậy. Chột dạ kéo lại làn váy dài, “Con, con không sao… Vừa rồi là đứa bé đá con…”
Nói xong Lý Kiều Kiều quẫn bách ngồi về trên giường, tránh né ánh mắt của mẹ mình, nàng dâu chưa bao giờ gặp phải tình huống xấu hổ bậc này sợ bị mẹ phát hiện ra gièm pha, trái tim cô đập loạn nhịp. “Mẹ, con con…”
Mặc dù Lý Kim Loan cảm thấy tối nay con gái có chút khác lạ, song lại nghĩ có lẽ do cô mang thai, thân thể có hơi mẫn cảm cho nên không định quấy rầy cô ngược lại còn đắp chăn vỗ về bảo cô nằm xuống, dịu dàng nói “Cũng phải, dù sao con là thai đầu kho” tránh phản ứng có hơi lớn chút, cái áo này cứ để mẹ cầm đi thêu giúp con.” Dứt lời bà thu dọn lại kim chỉ mang đi.
Thấy mẹ quan tâm mình như vậy, Lý Kiều Kiều cảm thấy thật sự áy náy, không biết nên nói gì cho phải, đôi mắt dõi the0 bóng dáng bà đi khuất, tɾong lòng có chút bất an mím môi, quay đầu đi, cô biết chờ lát nữa cha chồng ¢hắc chắn sẽ lại đây dính lấy mình, nhưng trải qua chuyện lần này cô thật sự không muốn quan tâm đến ông nữa
“Kiều Kiều… Kiều Kiều…” Thấy bà thông gia cuối cùng cũng đi rồi, lúc này Lưu Đại Tráng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội bò ra từ dưới bàn, đi đến mép giường của con dâu muốn dỗ cô, nhưng ông vừa mở miệng nàng dâu đã kéo chăn tùm hụp, vùi đầu vào gối, chỉ chừa lại cho ông cái mông, người đàn ông cẩn thận nhìn ngó ra bên ngoài, sau khi ¢hắc chắn không có ai bèn ôm cả người lẫn chăn vào lòng dỗ dành. “Kiều Kiều ngoan, bà xã ngoan, con đừng tức giận được không, lần sau cha sẽ không như vậy nữa…”
“Cha đi ra ngoài…” Tuy rằng Lý Kiều Kiều vô cùng giận, nhưng không nghĩ ra lời nào nói lại ông, kết quả chỉ có thể trốn ở tɾong ổ chăn rầu rĩ nói. “Cha đi ra ngoài, con muốn nghỉ ngơi…”
“Kiều Kiều…” Con dâu không mắng mình, nhưng Lưu Đại Tráng biết cô đang giận, vì vậy càng không dám xằng bậy, đổi thành dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới ăn nói khép nép “Kiều Kiều, con ra đây trước đã, chớ để ngột mình và con.”
“Con…” Lý Kiều Kiều đương nhiên biết làm như vậy không tốt cho bản thân, hiện tại cô có thai đương nhiên cần nhiều ô xi, ở tɾong chăn lâu đúng là không thoải mái.
Nàng dâu bất đắc dĩ thở hắt một hơi, đỏ mặt xốc chăn ngồi dậy, lúc này Lưu Đại Tráng nhanh tay nhanh mắt ôm cô vào lòng
……….

Bình luận

Để lại bình luận